Tâm Linh

Các CD suy niệm

Các CD suy niệm

1. CD 18 Phép Lạ Thánh Thể.


2. CD Hãy Lắng Nghe.


3. CD NÀY LÀ MẸ CON.


4. CD TÚI KHÔN.

by Tháng Tư 17, 2018 Comments are Disabled Tâm Linh

Biết nhận lỗi là bí quyết sống an hoà hạnh phúc

“Đó là lỗi của ta”

Một câu nói hàm chứa sự giáo dưỡng vô cùng thâm sâu

Con người thường không chịu nhận sai về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác. Thật ra không biết nhận lỗi chính là một sai lầm lớn, nó cũng khiến tình cảm giữa người với người càng thêm xa cách.

Trong thôn có hai gia đình nọ, ở phía Đông có nhà họ Vương, thường xuyên cãi nhau, đối với nhau như kẻ thù, cuộc sống hết sức thống khổ; ở phía Tây có nhà họ Lý, sống với nhau hòa hợp êm thấm, mỗi ngày đều vui vẻ tươi cười.

Có một ngày, chủ nhà họ Vương chịu không nổi cảnh gia đình chiến loạn, liền đi tới nhà họ Lý để thỉnh giáo.

Lão Vương hỏi:

“Vì sao nhà ông lại luôn giữ được không khí vui vẻ đầm ấm như vậy được?”

Lão Lý trả lời: “Bởi vì nhà chúng tôi thường làm điều không đúng”.

Câu trả lời lấp lửng này khiến lão Vương càng thêm khó hiểu. Đúng lúc đó, con dâu của lão Lý từ bên ngoài vội vàng trở về nhà, vừa đi tới đại sảnh thì vô ý ngã nhào xuống đất.

Bà mẹ chồng đang lau nhà lập tức chạy tới đỡ con dâu dậy rồi nói:

“Đều là lỗi tại ta, đã lau sàn quá trơn khiến con bị ngã”.

Chồng của cô gái đứng ở cửa lớn cũng tiến đến, ảo não nói: “Đều là lỗi tại ta, đã không nói cho em biết đại sảnh đang lau chùi, hại em bị ngã”.

Con dâu vừa đứng dậy thì áy náy tự trách, nói: “Không, không! Là lỗi của con, là do con đi đứng không cẩn thận nên mới như vậy!”.

Thái độ đối với sai lỗi như thế là thước đo một người chân chính.

Lão Vương nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức hiểu ra ngay, ông đã biết vì sao nhà lão Lý lại sống được với nhau hòa hợp như vậy. Nếu ngay từ đầu bà mẹ chồng trách cứ con dâu: “Đi đường mà không có mắt à, đúng là đáng đời”; hoặc những người khác không để ý đến cảm thụ của cô gái mà cười ha ha, thì liệu Lý gia còn có thể ấm áp nhu hòa được hay không?

Rất nhiều người thường ôm giữ cái tâm cho rằng “người khác mới là sai”, còn mình thì luôn đúng. Thực ra, như vậy rất khó để có thể sống chung với người khác được.

Nhận ra lầm lỗi của mình là điều rất khó. Có người ví von rằng mỗi người đều mang một gùi đầy tội sau lưng và một gùi công đức trước ngực. Vì thế, người ta chỉ thấy công đức mà không thấy được lầm lỗi của mình.

Ông Dale Carnegie, một học giả trứ danh người Mỹ viết nhiều cuốn sách nổi tiếng được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới quả quyết rằng: “Tôi đã bỏ ra gần 70 năm trong đời để khám phá ra chân lý là dù người ta có lỗi nặng đến đâu, thì trong 100 lần phạm lỗi thì có tới 99 lần người ta tự cho mình là vô tội”.

Vậy nên, biết nhận lỗi chính là mỹ đức trên đời.

  • Đều là lỗi của ta, là một loại kiểm điểm bản thân, khiến cho chính mình không ngừng đề cao;
  • Đều là lỗi của ta, là một loại ý chí, thời khắc đều suy nghĩ vì người khác;
  • Đều là lỗi của ta, là một loại mỹ đức, khiến cho tình cảm giữa người với người ngày thêm bền chặt;
  • Đều là lỗi của ta, là một loại tu dưỡng, người chân chính thực tu thời thời khắc khắc đều phải thực hành;
  • Đều là lỗi của ta, là một loại thanh lọc tự nhiên, có thể giúp dưỡng thân và tâm ngày thêm thuần khiết.

Tuệ Tâm ( Tinh Hoa )

Phải chi ai cũng biết nhận lỗi, thì thế giới này sẽ bớt thống khổ, thù hận, tranh giành, bạo lực và an hoà hạnh phúc biết bao!

TĐMVSK sưu tầm

by Tháng Hai 16, 2018 Comments are Disabled Bí quyết sống khoẻ mạnh, Chia sẻ kinh nghiệm, LỜI HAY Ý ĐẸP, Tâm Linh

7 điều giúp sống hạnh phúc, bớt phiền não

7 điều giúp sống hạnh phúc, bớt phiền não

Bạn làm việc chăm chỉ mỗi ngày nhưng vì sao vẫn cảm thấy không hài lòng, vẫn gặp phải nhiều phiền phức? Liệu có phải bạn đang tự đặt mình vào những tình thế hiểm nghèo, tự kéo mình lại bởi chính những thói quen xấu của mình?

Dưới đây là một vài thói quen không tốt đang kéo bạn lùi lại. Muốn thay đổi cuộc đời mình, nhất định bạn phải rời xa chúng.

  1. Không cố gắng làm người hoàn hảo

Việc trở thành người hoàn hảo không có nghĩa là bạn phải làm việc quá vất vả. Đúng là bạn thực sự nên nỗ lực để thành công nhưng đừng bao giờ tự ném mình xuống biển.

Nếu dành quá nhiều thời gian để cố gắng làm hoàn hảo một công việc gì đó, bạn có thể không hoàn tất công việc theo đúng thời hạn đã định. Bạn cũng có thể bỏ lỡ những cơ hội tuyệt vời khác. Hãy hoàn thành công việc theo đúng thời gian dự kiến và bước tiếp.

Đừng để đầu óc bạn đeo đuổi quá về những việc cũ. Ngày hôm qua chính là một bóng ảnh, chợt đến rồi chợt đi. Còn tương lai thì chỉ là sự nối tiếp không ngừng của những ngày hiện tại. Làm thật tốt những việc của ngày hôm nay chính là bạn đang có trách nhiệm với quá khứ và tương lai của mình.

  1. Không câu nệ việc được người khác công nhận khả năng

Loài hoa dại mọc trong hốc núi, cả đời chẳng được người xem ngắm mà chẳng quên toả hương khoe sắc.

Sống mà chỉ vì để được người khác công nhận thì chưa gọi là sống. Việc thường xuyên tìm kiếm sự công nhận của người khác sẽ khiến bạn nghi ngờ chính bản thân mình, cản trở bạn trong việc tự nhận thức hết sự nỗ lực của bản thân.

Cây tùng, cây bách không cần được người đời khen ngợi, công nhận, mà quanh năm vẫn xanh lá um tùm chốn rừng rậm thâm u. Loài hoa dại mọc trong hốc núi, cả đời chẳng được người xem ngắm mà chẳng quên toả hương khoe sắc.

Sự công nhận chỉ là một chút danh tiếng. Con người sống vì danh thì cũng chết vì danh. Làm việc tốt không cầu báo đáp, lưu danh, thế mới gọi là người chân chính.

  1. Không tự ti khi cảm thấy bản thân mình còn non nớt và bị tổn thương

Việc luôn tỏ ra mạnh mẽ và cứng đầu có thể khiến người khác có chút nể nang bạn, nhưng thực ra lại khiến bạn không xây dựng được mối quan hệ chân tình.

Tất cả chúng ta đều là con người, bạn nên tự nhắc mình như vậy. Nếu chuyện xảy ra khiến bạn phải khóc, thì bạn cứ khóc. Nếu chuyện xảy ra lại khiến bạn buồn cười thì bạn cứ cười thôi.

Sẽ không ai đánh giá thấp bạn chỉ vì bạn khóc hay cười. Thực tế, mọi người xung quanh thậm chí còn đánh giá bạn tốt hơn vì bạn cũng giống họ, bạn cũng là con người.

  1. Không chấp nhất chuyện nhỏ

Hãy biết cách tha thứ để sống hạnh phúc hơn.

Bướng bỉnh không phải là một tính cách tốt. Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng phải trải qua các cuộc xung đột. Tính cách bạn được thể hiện rõ nét nhất thông qua cách thức bạn đối diện với các cuộc xung đột đó.

Nếu bạn chọn cách tha thứ, bạn sẽ có được những cảm xúc tốt nhất, tốt cho cả sự tự trọng của bản thân.

Hãy sẵn lòng kiểm soát các xung đột bằng sự tự nguyện, đừng đổ mồ hôi vì những điều nhỏ nhặt, đừng luôn cảm thấy cay đắng. Hãy để tâm trí bạn được tự do, vươn tới những điều tốt đẹp.

  1. Không khép kín 

Có lẽ bạn không biết rằng mình không những có thể học hỏi từ Tổng giám đốc của một công ty lớn nào đó mà còn có thể học hỏi từ nhân viên thanh toán tiền ở siêu thị.

Bạn nên hiểu rằng có lẽ mình cũng không tài giỏi hơn mấy so với những người bên cạnh. Hãy mở lòng trò chuyện với mọi người, bạn sẽ thấy con đường đi của họ. Có lẽ bạn cũng chưa ý thức hết được rằng mình sẽ học hỏi được nhiều hơn từ việc thấu hiểu những người xung quanh.

  1. Không chờ đợi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bản thân

Để mở màn cho con đường rèn luyện của mình, bạn cần mua một đôi giày tốt.

Có phải bạn thực sự nghĩ rằng thành công đến từ may mắn? Không phải như vậy, đằng sau thành công của những người có danh tiếng trong xã hội chính là sự nỗ lực.

Nó cũng đơn giản như việc nếu muốn có sức khoẻ tốt thì bạn cần bắt đầu thực hiện các bài tập rèn luyện thân  thể. Ví như để mở màn cho con đường rèn luyện của mình, bạn cần mua một đôi giày tốt. Hãy nhớ rằng người duy nhất có thể thay đổi cuộc sống của bạn và khiến mọi việc được hoàn tất chính là bạn mà thôi.

Chờ đợi việc tốt lành đến với mình chẳng khác nào há miệng chờ sung, ôm cây đợi thỏ cả. Nếu không nỗ lực một phen, cố gắng tiến tới, thứ bạn đạt được chỉ có thể là vọng tưởng huyền hoặc mà thôi.

  1. Không trì hoãn công việc 

Đừng trì hoãn công việc, đừng để bạn rơi vào tình huống nước đến chân mới nhảy. Điều đó sẽ khiến bạn trở nên căng thẳng và lo lắng hơn. Hãy rút kinh nghiệm của bài học trước và đừng lần lữa trì hoãn công việc, cho dù đó là việc lớn hay việc nhỏ.

Hãy dành một khoảng thời gian nhất định trong ngày để làm các việc lớn, khi đến thời hạn được yêu cầu, bạn sẽ không phải nhăn nhó căng thẳng để hoàn tất. Bạn sẽ cảm thấy tốt hơn khi dần từng bước hoàn thành công việc mỗi ngày, chứ không phải đợi đến phút cuối.

Theo Vision Times

Nhật Hạ biên dịch

TĐMVSK sưu tầm

by Tháng Hai 15, 2018 Comments are Disabled Bí quyết sống khoẻ mạnh, Chia sẻ kinh nghiệm, LỜI HAY Ý ĐẸP, Tâm Linh

Hai tấm vé du lịch hạng nhất

HAI TẤM VÉ DU LỊCH HẠNG NHẤT

Câu chuyện của cặp vợ chồng già có lẽ cũng là vấn đề chung của nhiều người trên chúng ta.

Có một đôi vợ chồng già nọ sinh sống tằn tiện, tiết kiệm để nuôi 4 người con khôn lớn. Thời gian như thoi đưa, thoắt cái họ đã ở bên nhau 50 năm. Những người con thành đạt của họ bí mật bàn bạc để tặng cho bố mẹ một món quà thật ý nghĩa nhân dịp đám cưới vàng.

Vì biết hai cụ thích nắm tay nhau ngắm ánh hoàng hôn nên các con quyết định tặng cho bố mẹ một chuyến du lịch trên con tàu sang trọng nhất, để hai cụ thỏa sức đắm chìm trong cảnh đẹp hữu tình của đại dương.

Cầm vé hạng nhất bước lên con tàu sang trọng, với sức chứa lên đến hàng nghìn người, hai cụ già không khỏi xuýt xoa, ngạc nhiên. Trên tàu có đầy đủ tiện nghi, nào là bể bơi, phòng ăn sang trọng, rạp chiếu phim… chẳng thứ gì là không có, chỉ có điều giá dịch vụ vô cùng đắt đỏ.

Với hai cụ già sống cả đời tiết kiệm, dù không phải tự thanh toán cho chuyến đi song nghĩ kỹ một chút, sẽ nhận thấy họ không nỡ tiêu tiền.

Vì thế, họ chỉ ngồi trên khoang hạng nhất, quan sát và cảm nhận sự tiện nghi của một con tàu đạt tiêu chuẩn 5 sao, thưởng thức nắng và gió trên mặt biển.

Cũng may vì lo lắng có thể đồ ăn trên tàu không hợp khẩu vị nên hai cụ có đem theo một thùng mì tôm, để lỡ không ăn được đồ trong nhà hàng cao cấp thì còn có đồ ăn chống đói. Nếu muốn đổi khẩu vị có thể mua bánh mì và sữa trong siêu thị trên tàu.

Buổi tối cuối cùng của chuyến đi, cụ ông nghĩ, nếu như về nhà, hàng xóm láng giềng hỏi đồ ăn trên tàu thế nào, mình không biết trả lời làm sao cũng không hay.

Thế rồi ông bàn với bà, quyết định tối đó sẽ dùng đồ trên tàu, dù sao cũng là bữa cuối cùng, ngày mai đã là điểm cuối của hành trình rồi, cũng không sợ dễ dãi với bản thân quá!

Dưới ánh đèn lung linh và tiếng nhạc nhẹ nhàng, cặp vợ chồng già đang trong những ngày tận hưởng đám cưới vàng như tìm lại được niềm vui của những ngày mới yêu.

 

Thời gian dùng bữa tối đã sắp hết, trong tiếng nâng cốc, cười nói vui vẻ của mọi người, cụ ông gọi phục vụ ra thanh toán, trong khi tâm trạng vẫn chưa hết phấn khởi và hào hứng.

Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi: “Bác có thể cho cháu xem vé tàu không ạ?”

Ông cụ có chút bực mình trước câu hỏi đó: “Tôi có trốn vé để lên tàu đâu mà ăn một bữa cơm cũng cần phải xem vé tàu?”

Rồi vừa lẩm bẩm trong miệng, ông vừa lấy vé tàu ra.

Nhân viên phục vụ nhận tấm vé rồi lấy bút ra, tích một nét bút lên rất nhiều ô trống ở mặt sau của vé tàu, đồng thời kinh ngạc hỏi: “Bác ơi, từ lúc bác lên tàu đến giờ bác chưa sử dụng dịch vụ nào ạ?”

Ông cụ càng tỏ ra tức giận hơn: “Tôi sử dụng hay không có liên quan gì đến cô không?”

Nhân viên phục vụ nhẫn nại, đưa trả tấm vé và giải thích: “Đây là vé hạng sang, tất cả mọi dịch vụ bao gồm ăn uống, hát và các hoạt động khác đều đã bao gồm trong vé rồi ạ. Mỗi lần sử dụng dịch vụ, bác chỉ cần đưa tấm vé này ra là được, chúng cháu sẽ tích ghi chú lại ở phía sau là được.”

Hai vợ chồng già nhớ những hộp mỳ họ ăn hằng ngày, lại nghĩ đến việc ngày mai chuẩn bị lên bờ, cả hai đều lặng lẽ không nói một câu.

Sở hữu tấm vé hạng nhất, được thỏa mái sử dụng mọi dịch vụ trên tàu nhưng vì bản tính tiết kiệm, hai cụ già đã không hề sử dụng bất cứ dịch vụ nào cho đến ngày cuối cùng trước khi kết thúc hành trình.

Lời bình

Thực ra, mỗi chúng ta đều đang ở trên chuyến tàu xa hoa kia và đang sở hữu tấm vé hạng nhất trong tay. Cuộc đời chính là chuyến tàu xa hoa mà ông trời đã ban tặng cho mỗi chúng ta, còn sinh mệnh chính là tấm vé hạng nhất đó.

Khi chúng ta may mắn được thực hiện cuộc hành trình này, tuyệt đối đừng bao giờ để lãng phí tấm vé hạng nhất mà chính ta đang có, đừng bao giờ từ bỏ các khả năng, các cơ hội trải nghiệm cuộc đời.

 Rất nhiều người trong cuộc đời chỉ sống một cuộc sống giống như ăn mỳ ăn liền để chống đói, không tương xứng với thứ mà họ được ban tặng, thứ mà họ đang sở hữu bởi đơn giản họ chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng hoặc căn bản không biết hết giá trị của tấm vé được ban tặng.

Đời người, ngoài việc học tập, công tác, yêu đương, kết hôn và sinh con, còn có rất nhiều việc không thể bỏ lỡ, ví dụ như tranh thủ đi đây đi đó, thỉnh thoảng cùng người nhà, bạn bè ăn một bữa thật lạ, tiếp thu những kiến thức mới, trải nghiệm các phong cách sống khác nhau…

Phần lớn những người ở độ tuổi trung – cao niên đều đã từng phải trải qua một cuộc sống khó khăn, từng có những ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thế nên khi cuộc sống đã khá hơn, vẫn có người không thể bỏ được thói quen từ những ngày xưa.

Đó chính là hai cụ già sở hữu những tấm vé hạng nhất và ăn mỳ tôm chống đói trong suốt chuyến du lịch trong câu chuyện ở trên.

Chúng ta ngồi trên một con tàu sang trọng, vậy chúng ta hãy mạnh dạn tận hưởng những niềm vui mà con tàu đó mang lại cho mình, đừng xem nhẹ nhu cầu của bản thân, càng đừng nên chỉ nghĩ đến việc tiết kiệm tiền.

Tiết kiệm tiền không phải là nhiệm vụ của chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta là chăm sóc tốt bản thân, bớt gây rắc rối cho con cái. Đối xử tốt với bản thân một chút, học cách ăn uống, vui chơi thật thoải mái, như thế mới không phụ tấm vé hạng nhất không dễ gì mà có được đó!

Hãy nghĩ xem, bạn đã tận dụng thật tốt tấm vé hạng nhất của mình hay chưa? Đừng đợi đến lúc phải xuống thuyền rồi mới hối hận!  

TĐMVSK sưu tầm

   

by Tháng Hai 12, 2018 Comments are Disabled Bí quyết sống khoẻ mạnh, Chia sẻ kinh nghiệm, LỜI HAY Ý ĐẸP, Tâm Linh

Trở thành triệu phú với một đồng tiền

VỚI MỘT ĐỒNG TIỀN TRỞ THÀNH TRIỆU PHÚ

Từ 1 đồng tiền, chàng trai nghèo thành triệu phú: Ai đọc hiểu được đều sẽ thành công

Ở làng nọ có một chàng thanh niên trẻ, bởi gia cảnh khốn khó nên đành phải bỏ dở con đường học hành, theo người ta đi vác đá, kiếm tiền phụ giúp gia đình. Anh có một đức tính rất đặc biệt đó là làm gì cũng rất chuyên tâm.

Thế rồi một ngày nọ, khi đang trên đường tới nhà một người bạn, anh vô tình nhặt được một đồng tiền. Khi đi ngang qua hoa viên, thấy những người thợ tỉa hoa có vẻ đang khát nước, anh liền hào phóng đem đồng tiền mình vừa nhặt được, mua cho họ chút nước để giải khát.

Vừa nắng vừa mệt lại tự nhiên được một người xa lạ mời nước, những người tỉa hoa vô cùng cảm kích nên ai nấy đều hái tặng cho anh một bó hoa tươi. Chàng trai vui vẻ nhận rồi tiếp tục hành trình của mình. Khi đi ngang qua một khu chợ, người mua kẻ bán qua lại tấp nập. Nhìn thấy chàng trai trẻ ôm 8 bó hoa tươi, ai nấy đều tưởng anh là người bán hoa nên xúm lại, tranh nhau mua và dúi vào tay anh 1 đồng tiền.

Mặc dù nhận được số tiền từ trên trời rơi xuống, nhưng chàng thanh niên chẳng vì thế mà động tâm, anh cất ngay vào túi và nghĩ bụng: “Tiền này vốn là ông trời thưởng tặng cho mình, vậy thì mình sẽ để dành, nếu gặp ai cần giúp sẽ cho người ấy“. Thế rồi một hôm, khi đi ngang qua một vườn cây, anh phát hiện cành lá trong vườn đều đã khô héo, gãy dập hết cả sau một trận cuồng phong. Anh liền nhanh chóng tới gặp người làm vườn và nói: “Tôi đồng ý giúp ông dọn sạch sẽ khu vườn này, ông có thể cho tôi mang chúng về làm củi đốt được không?”

Người làm vườn nghe vậy rất lấy làm vui mừng: “Được chứ, được chứ, cậu cứ lấy hết đi!”.

Chàng trai liền hăm hở xắn tay áo vào vườn dọn dẹp. Dọn từ sáng sớm tới chiều tối nhưng mãi vẫn chưa hết, đang loay hoay không biết làm sao thì anh nghe có tiếng trẻ con ẩu đả từ xa vọng lạ. Ra là đám trẻ con vì chia kẹo không công bằng nên sinh ra ẩu đả. Thấy thế, chàng trai liền chạy ra chỗ người bán kẹo, dùng 8 đồng tiền vẫn cất giữ bấy lâu, mua kẹo cho lũ trẻ và dạy chúng phải biết đoàn kết, nhường nhịn lẫn nhau.

Lũ trẻ tỏ ra vui sướng và rất cảm kích. Thấy anh đang loay hoay dọn vườn, không ai bảo ai, đứa nào đứa nấy liền chạy lại giúp anh nhặt củi, nhờ vậy nên chỉ một loáng là xong. Đúng lúc anh đang chuẩn bị vác củi về nhà thì một người đàn ông lạ từ đâu vội vã chạy tới, lớn tiếng gọi anh. Ngoảnh lại nhìn, anh phát hiện thì ra là người đầu bếp của một gia đình phú hộ xóm bên. Người này nói: “Số củi này rất tốt, nhóm lửa không phả khói, phía đông nhà chúng tôi có người mắc bệnh suyễn, sợ nhất là khói. Tôi phải nấu ăn cho chủ nhà nên đang loay hoay không biết làm sao”. Chàng trai nghe nói vậy, liền bảo: “Thế thì ông hãy lấy đi!“. Đầu bếp nói: “Làm sao có thể lấy không được?” Thế là, người đầu bếp đó móc túi ra trả cho anh 16 đồng tiền rồi lấy đi hết số củi này.

Anh cầm lấy 16 đồng tiền này, thầm nghĩ, chắc chắn là ông trời muốn mình giúp được nhiều người hơn nữa đây. Nghĩ là làm, anh quyết định mở một quán nước cách nhà không xa lắm. Bởi đang ngay giữa mùa hè, thời tiết rất nóng bức nên hàng nước của anh bán rất chạy, nhưng do bán với giá rẻ lại còn tặng miễn phí cho 500 công nhân cắt cỏ gần đó, nên anh không còn lời lãi được bao nhiêu.

Một ngày nọ, có một thương nhân đi ngang qua đây, thấy quán nước ven đường của chàng trai trẻ liền ghé vào. Sau khi cầm ly nước, người thương nhân ra ngoài gốc cây trước của quán ngồi liền nghe thấy 2 cụ già đang trò chuyện: “Chàng trai trẻ này thật là tốt bụng, không chỉ bán nước với giá rẻ mà còn cung cấp miễn phí cho 500 công nhân. Ở đời bây giờ, không dễ mà kiếm được những người như vậy đâu”. Vị thương nhân nghe xong rất hài lòng liền chạy vào quán nói: “Ngày mai sẽ có một đoàn buôn ngựa đi qua đây. Họ sẽ dắt theo 400 con ngựa nên cậu hãy chuẩn bị nhiều nước trà một chút”.

Những người cắt cỏ đứng gần đó nghe thấy đầu đuôi câu chuyện liền hò nhau mỗi người cắt một bó cỏ tặng chàng trai trẻ để trả ơn. Chàng trai nghe vậy liền từ chối, những người cắt cỏ liền nói: “Có gì đâu, chỗ cỏ này không đáng gì với chúng tôi cả, với lại chúng tôi tặng anh để mai anh có thể tặng những người buôn ngựa kia mà. Anh đừng ngại”. Chàng trai liền mỉm cười cảm ơn. Cứ như vậy, anh đã có được 500 bó cỏ.

Ngày hôm sau, đoàn người buôn ngựa đều đến ghé vào quán nước nghỉ ngơi, nhìn thấy nhiều cỏ tốt như vậy, bèn tỏ ý muốn mua, chàng trai nói: “Số cỏ này, tôi vốn không có bỏ tiền, là những người cắt cỏ kia cho tôi để tặng các ông. Các ông cần cứ lấy đi”. Đoàn người buôn ngựa nghe vậy thì cười vang, xách bó cỏ ra đặt lên yên ngựa. Uống nước xong, liền đặt 1000 đồng tiền lên bàn rồi bỏ đi, mặc cho chàng trai trẻ gọi với theo.

Thế rồi 5 năm sau, ở nơi này đã xuất hiện một đại phú ông nổi tiếng gần xa mà “ai cũng biết là ai đấy”.

Bí quyết thành công của đại phú ông này thật đơn giản, nhưng thực ra sự thành công của anh vốn không phải là điều ngẫu nhiên, mà đó là bởi anh đã có đủ thiện căn và lòng nhân ái.

Anh hiểu được rằng nếu muốn có được thì nhất định cần phải cho đi.

Anh hiểu được mặt đất không sinh ra vật vô dụng, cành gãy lá rơi cũng đều có chỗ dùng được.

Anh hiểu rằng muốn thành tựu bất kể việc gì, nếu chỉ dựa vào sức của bản thân là không thể.

Anh cũng càng hiểu được rằng chỉ khi biết nắm chắc cơ hội mới có thể thành tựu được sự nghiệp.

Mỗi một người chúng ta đều mong muốn được thành công, thế nhưng lại không biết trân quý cơ duyên ngay trước mặt mình. Có những người oán trách tài vận không được tốt; có người lại oán trách xã hội bất công; thậm chí có người còn trách móc cha mẹ không có tài cán gì nên để họ khổ như thế này… Nhưng thật ra, điều mà nhiều người còn thiếu chính là một tấm lòng quảng đại vô tư: “người trước ta sau” và lòng nhân “cho đi trước, nhận lại sau”.

Thiện Sinh biên dịch

TĐMVSK sưu tầm

Tự trọng giúp Nhật Bản văn minh cường thịnh

TỰ TRỌNG GIÁ TRỊ CAO QUÝ GIÚP NHẬT BẢN VĂN MINH CƯỜNG THỊNH

Vì sao người Nhật Bản không bao giờ ăn xin?

Một điều kỳ lạ khi đến Nhật Bản đó là thật khó có thể gặp một người vô gia cư hay ăn xin nào đang ngửa tay ra xin tiền người qua đường trên phố. Tại sao vậy?

 

Một người Việt Nam trong lần đến thăm thành phố Ginza của Nhật Bản đã bắt gặp một cảnh tượng khiến anh vô cùng kinh ngạc. Anh kể rằng mình đã trông thấy một người đàn ông nhưng không biết có thể gọi là ăn xin hay không. Ông ấy mặc bộ Kimono màu vàng pha nâu được là ủi sạch sẽ tươm tất, chân đi giày trắng bóc như vừa mua từ cửa hiệu, tay cầm chuông, tay còn lại cầm chiếc bát gỗ, đầu đội chiếc nón che gần hết cả khuôn mặt. Ông ấy đứng im trên vẻ hè, ai đi ngang cho gì thì cho, nhưng ông không xin. Anh thắc mắc đến người hành khất cũng có lòng tự trọng đến nhường này sao?

Ông ấy đứng im trên vẻ hè, ai đi ngang cho gì thì cho, nhưng ông không xin.

Vì sao Nhật Bản không có ăn xin ngoài đường?

Theo một số liệu thống kê thú vị, tại Tokyo có 2.000 người vô gia cư, nhưng bạn sẽ không bao giờ gặp được bất kỳ người vô gia cư nào hay một cậu bé lấm lem nào trên đường phố Nhật Bản đang ngửa tay ra xin tiền một người qua đường hay một ai đó.

 Chính phủ Nhật Bản đầu tư thực thi chính sách “trợ cấp nhân sinh”, có nghĩa là bất kỳ người nghèo hay người vô gia cư khi cảm thấy điều kiện vật chất quá khó khăn và cần được giúp đỡ thì họ có thể đến chính quyền địa phương xin nhận trợ cấp. Trung bình một người có thể nhận số tiền trợ cấp hàng tháng lên tới 120.000 Yên (khoảng hơn 22 triệu đồng) để trang trải cuộc sống tối thiểu. Tuy nhiên, rất nhiều người nghèo ở Nhật Bản từ chối nhận chính sách này.

Hầu hết những người vô gia cư ở Nhật Bản đều là những người già, trẻ em khuyết tật, chủ doanh nghiệp bị phá sản, nhân viên văn phòng, sinh viên tốt nghiệp ra trường vì một lý do nào đó mà phải rẽ ngang cuộc đời. Dù rơi vào bế tắc hay bi thương họ không hề ngửa tay ra xin tiền, đơn giản vì họ nghĩ rằng như vậy đang làm mất đi lòng tự tôn trong nhân cách của mình.

Lòng tự trọng của người Nhật rất cao, họ cho rằng mình có thể chết nhưng không được xin của bố thí. Tại Nhật Bản, những người ăn xin là những người bị coi thường nhất, vì họ cho rằng tinh thần võ sĩ đạo sẽ không cho phép họ làm vậy.

Người Nhật tâm niệm rằng: Một người cho dù đến bước đường cùng cũng không bao giờ nhụt chí.

Cũng chính bởi vậy, từ đống đổ nát hoang tàn sau cuộc chiến tranh khốc liệt, Nhật Bản đã tự vươn mình trở thành một siêu cường quốc kinh tế chỉ trong một thời gian ngắn, khiến cả thế giới phải ngả mũ thán phục.

Tự trọng – Tinh thần võ sĩ đạo trong tính cách người Nhật

Lòng tự trọng được xem là giá trị cốt lõi trong văn hóa của người Nhật. Không chỉ riêng đối với người giàu mà ngay cả người vô gia cư cũng hiểu rằng, sự tôn nghiêm làm nên một con người chứ không phải tiền bạc hay chức vị.

Giáo dục cho trẻ em về lòng tự trọng trong nhân cách được người Nhật chú trọng ngay từ những khi còn bé. Đến Nhật, bạn có thể trông thấy một cậu bé 2-3 tuổi đang lẫm chẫm tập đi theo mẹ, nhưng nếu chẳng may trượt ngã, không bao giờ người mẹ cuống quýt, vội vã đỡ con dậy. Thay vào đó, mẹ cậu bé sẽ quay lại và nói: 

 Con hãy cố tự mình đứng dậy nhé! 

 Không dựa dẫm, tự đứng dậy ngay tại chính nơi mình vấp ngã là bài học về lòng tự trọng đầu tiên mà mỗi người con Nhật Bản được học ngay từ khi bé.

 Có thể bạn chưa biết, tại Nhật, khi một người cảnh sát khi bắt gặp một người lái xe vi phạm luật giao thông, anh ấy sẽ không bắt người tài xế xuống xe mà sẽ bước đến bên buồng lái hỏi chuyện với người tài xế chỉ vì muốn giữ lòng tự trọng cho người lái xe.

 Tại một cửa hàng của Nhật Bản, người chủ tiệm đã quyết định lắp đặt camera để quản lý trông coi hàng hóa phòng trường hợp bị mất cắp. Ngay một thời gian sau, không có bất kỳ vị khách nào ghé đến cửa hàng mua đồ nữa, họ tẩy chay chủ tiệm vì ông ấy đã làm tổn thương lòng tự trọng của mình. Cũng từ đây, trong các siêu thị hay tiệm tạp hóa của Nhật đều không lắp camera như các nơi khác.

  Và một điều kỳ lạ trong hàng tá những kỳ lạ về xứ sở này đó chính là chỉ trong vài ba năm, nước Nhật có tới từ 4-5 Thủ tướng, không phải người đứng đầu của đất nước bị cách chức mà họ xin từ chức. Từ chức vì lòng tự trọng.

 Ngày 12/7/2007, Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe xin từ chức vì cho rằng ông đã không đảm nhiệm tốt vai trò của mình sau 1 năm làm Thủ tướng đầy sóng gió.

Trong bất kể một lĩnh vực nào, dù chỉ là một sai phạm nhỏ, dù đó là do cấp dưới gây ra, người đứng đầu luôn nhìn nhận rằng nguyên nhân dẫn đến hậu quả này xuất phát từ chính họ, là lỗi của mình. Có câu chuyện kể về một vị giáo sư khi bị người khác đâm xe làm ngã, ông đứng dậy và nói với người làm ông ngã rằng: “Xin lỗi, vì tôi mà ông gây ra chuyện này!”

 Người Nhật rất kiêng kị xúc phạm người khác. Trong giao tiếp, họ luôn cố gắng tìm cách nói giảm, nói tránh bằng những hành động ít mang tính đe dọa, không làm tổn thương người khác trước đám đông vì người Nhật muốn giữ lòng tôn nghiêm cho người khác.

Tự trọng là một phẩm chất cao quý, ước chế con người ta không phát sinh tham lam, tật đố; tự trọng hướng con người ta đi đúng đường, bước đúng bước không mưu cầu quá nhiều mà biết sống đúng mực. 

 Tự trọng có thể được xem như thước đo của đạo đức mà con người có thể dùng để đối đãi với nhau. Không có tự trọng hay lòng tự tôn nhân cách con người dễ bị hoen ố, sống không cần biết quan tâm đến xung quanh và dần trở nên tha hóa. Cũng bởi vậy mà tự trọng đã trở thành bài học đầu tiên mà mỗi em nhỏ người Nhật được học ngay những bước vấp ngã đầu tiên của cuộc đời.

  Người Nhật hiểu rằng, giữ lòng tự trọng không phải mục đích vì để thể hiện tôi là ai, tôi là người như thế nào với người khác; mà họ tin khi có tự trọng con người sẽ biết phân biệt đâu là đúng, đâu là sai; điều gì nên và không nên làm, từ đó mà gặt hái sự tôn nghiêm của chính bản thân mình. 

 Tự trọng trong văn hóa người Nhật xuất phát từ tâm niệm sống tốt đẹp, dạy con người ta biết vươn lên sau những khó khăn; luôn cố gắng suy nghĩ và hạn chế tối đa thương tổn trong tâm người khác. Nhật Bản ngày nay có lẽ đã không chỉ là xứ sở của hoa anh đào hay những ngọn núi tuyết cao sừng sững, mà còn là đất nước của những giá trị nhân cách cao cả.

 Hồng Tâm

TĐMVSK sưu tầm

Trân quý giây phút hiện tại

Nhân sinh như mộng, đời người rất ngắn, hãy trân quý từng giây phút hiện tại

Trong hành trình cuộc sống, thời gian tựa như dòng nước trôi vậy. Nếu chúng ta không trân quý từng phút giây trong cuộc sống, thì nó sẽ vụt qua rất nhanh. Phải chăng hiện tại quá khó nắm bắt như vậy?

Trong chùa Vĩnh Bình có một vị thiền sư đã hơn 80 tuổi, một hôm trong ông lúc đang phơi nấm hương, vị thiền sư trụ trì nhìn thấy liền nói với ông:“Trưởng lão, ngài nhiều tuổi thế rồi sao còn phải làm việc này? Ngài không cần vất vả thế, để tôi cho gọi người khác đến làm giúp ngài!”. 

Vị thiền sư liền trả lời:“Người khác không phải là tôi!”

Vị sư trụ trì nói:“Ngài nói đúng, nhưng nếu muốn làm thì cũng không nên chọn thời điểm đang nắng to như thế!”

Vị thiền sư nói: “Trời nắng to không phơi, chẳng lẽ chờ đến lúc trời râm, trời mưa mới đi phơi hay sao?”.

Vị sư trụ trì lúc đó mới ngộ ra được vấn đề.

Hãy làm những việc cần làm trong hôm nay, đừng chờ đợi vào ngày mai.

Có một câu chuyện tương tự, trên một ngôi chùa cổ ở Nhật Bản, có một cậu bé mới 9 tuổi tên là Thân Loan (sau này là người sáng lập Chân Tông tịnh độ), quyết định xuất gia đi tìm thiền sư để xuống tóc, khi gặp được thiền sư đã hỏi ông rằng:“Con hãy còn nhỏ thế này tại sao đã muốn xuất gia?”.

Lúc đó Thân Loan trả lời:“Năm nay mặc dù cháu mới 9 tuổi nhưng bố cháu đã qua đời, cháu không biết vì sao con người phải chết, vì sao cháu và bố phải rời xa nhau. Vì thế để hiểu được đạo lý này, cháu nhất định phải xuất gia”.

Vị thiền sư nói:“Được! Ta hiểu rồi. Ta đồng ý nhận con làm đồ đệ, nhưng hôm nay muộn rồi, chờ đến sáng sớm mai ta sẽ cắt tóc cho con!”.

Thân Loan nghe xong liền nói:“Thưa sư phụ, mặc dù sư phụ nói là chờ đến sáng sớm mai sẽ cắt tóc cho con, nhưng con còn nhỏ, con không dám chắc quyết tâm đi tu của con có còn giữ được đến sáng mai không. Mà sư phụ thì đã nhiều tuổi thế này rồi, sư phụ có dám chắc sáng mai tỉnh dậy sư phụ vẫn khỏe mạnh không?”.

Vị thiền sư nghe xong liền nói:“Tốt, tốt”và vô cùng vui mừng mà rằng: “Con nói rất hay! Những gì con nói đều đúng, ta sẽ cắt tóc cho con ngay bây giờ”.

 Đại Kỷ Nguyên bàn:

Cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bất ngờ mà bạn khó có thể lường trước. Có thể nay bạn còn cười cười nói nói mà mai đã về với cát bụi. Cuộc sống này ngắn ngủi là vậy! Một ngày bạn còn trên thế gian này là một ngày hạnh phúc. Mỗi sớm mai thức dậy là món quà vô giá tạo hoá ban cho mỗi người đang sống thời khắc ấy. Hiện tại gần nhất của chúng ta chính là ngày hôm nay, ngày mà ta đang hiện diện một cách rõ ràng và chắc chắn nhất. Tương lai của chúng ta không phải ngày mai mà là những khoảnh khắc nối tiếp của ngày hôm nay.

Ngày hôm nay, khi ta muốn làm một điều gì đó hãy bắt tay làm, đừng mãi lưỡng lự băn khoăn lo nghĩ về quá nhiều thứ.

Vạn vật của thế giới luôn nằm trong sự biến đổi không ngừng nghỉ, con người cũng vậy, không ai biết được tương lai sẽ ra sao? Ngày mai cũng không chắc chuyện gì sẽ đến, có những biến cố bất ngờ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn cũng có thể khiến ta mất đi ngày mai vĩnh viễn. Vì vậy ngày hôm nay, khi ta muốn làm một điều gì đó hãy bắt tay làm, đừng mãi lưỡng lự băn khoăn lo nghĩ về quá nhiều thứ.

Đừng để ngày hôm nay trôi đi bởi những luyến tiếc đã qua, làm mờ đi nụ cười hiện tại, mỗi một ngày được sống là một ngày hạnh phúc nhất trên thế gian, nên đừng lãng phí nó bởi nỗi buồn trong quá khứ và những dự định xa tận chân trời.

Hãy làm những việc cần làm trong hôm nay, đừng chờ đợi vào ngày mai. Ngày mai, chúng ta có việc của ngày mai, không thể để thời khắc của ngày mai bao trùm hết hôm nay được, như vậy chẳng khác chúng ta đang phí phạm một ngày đáng sống.

Trong cuộc sống nếu đã biết rằng không thể thay đổi quá khứ, không thể đoán trước tương lai thì hãy tận dụng để sống hết mình cho hiện tại, đặc biệt là trân trọng ngày hôm nay của chúng ta. Trân quý hôm nay, bạn sẽ không lãng phí nó và để cơ hội trôi qua. Trân quý hôm nay, chính là trân quý sinh mệnh bạn. Chỉ bằng cách trân quý hôm nay, bạn mới không hối tiếc suốt cuộc đời!

 Chân Tâm

TĐMVSK sưu tầm

 

by Tháng Một 10, 2018 Comments are Disabled Bí quyết sống khoẻ mạnh, Chia sẻ kinh nghiệm, LỜI HAY Ý ĐẸP, Tâm Linh

12 lời khuyên giúp thay đổi cuộc đời

12 lời khuyên giúp thay đổi cuộc đời

Niềm hạnh phúc hay bất hạnh của con người không phụ thuộc vào số tiền họ có. Nếu số dư trong tài khoản tiết kiệm của bạn là thước đo hạnh phúc thì mọi việc đơn giản biết mấy. Tuy nhiên thực tế thì không chỉ có vậy.

Kodo Sawaki Roshi (1880–1965) hay còn gọi là Kodo – Kẻ không nhà, được biết đến là một trong những vị thiền sư Nhật Bản có ảnh hưởng nhất thế kỷ XX. Trong suốt cuộc đời mình, thiền sư Sawaki đã để lại cho thế hệ sau này rất nhiều lời khuyên sâu sắc.

Mồ côi từ nhỏ, Sawaki xuất gia vào năm 16 tuổi. Không lâu sau khi thọ giới, ông được đưa vào Quân đội Hoàng gia Nhật Bản và phục vụ trong cuộc chiến Nga – Nhật từ năm 1904 đến 1905. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông trở lại nghiên cứu về Thiền. Tuy nhiên, Sawaki không giống những vị trụ trì truyền thống khác. Thay vì quản lý các đền thờ, ông lại đi vân du khắp đất nước Nhật Bản để dạy Thiền.

Những lời khuyên của Sawaki đã được các được các môn sinh tập hợp lại thành cuốn sách có tựa đề là “Gửi bạn” và được người kế nhiệm của ông là Uchiyama Roshi biên soạn. Những lời khuyên ngắn gọn của thiền sư Sawaki cũng đã mang đến cho con người, đặc biệt con người trong xã hội hiện đại một con đường tìm về với bình yên và thanh tịnh.

Dưới đây là 12 lời nhắn nhủ rất sâu sắc của thiền sư:

 1. Gửi tới những người bắt đầu biết suy ngẫm về cuộc sống

Tại một số nơi ở Mãn Châu, người ta thường dùng những chú chó to lớn để kéo xe. Người đánh xe vác một chiếc xà ích rồi treo một miếng thịt trước mũi của chú chó và chú ta không ngừng chạy đuổi theo miếng thịt. Dĩ nhiên là chú chó không bao giờ với tới. Chú chó chỉ được ăn miếng thịt khi đã về tới đích. Và chỉ trong một cái chớp mắt, chú đã nuốt chửng miếng thịt.

Đối với những người làm công ăn lương cũng tương tự như vậy. Họ chạy theo đồng lương từ đầu tháng đến cuối tháng và khi được lĩnh lương, họ chi tiêu tất cả vào các vấn đề như mua sắm, giải trí, đi lại, ăn uống. Rồi họ lại sẵn sàng chạy cho kỳ lương kế tiếp. Những chú chó không thể nhìn ra thực tế rằng miếng thịt sẽ không bao giờ chạm mũi của mình và con người cũng thường không nhìn thấy bức tranh toàn cảnh.

Câu hỏi đặt ra là: Tại sao bạn phải lao tâm khổ tứ đến như vậy?

Nếu không cẩn thận, bạn có thể sẽ mất cả cuộc đời để chờ đợi hoàn thành những điều bình thường nhất. Nếu bạn luôn luôn chỉ nhìn tới những lợi ích nhỏ bé trước mắt, bạn có thể sẽ đánh mất những cơ hội quý giá và có ý nghĩa đối với sinh mệnh chân chính của mình.

 2. Gửi tới những người không ngừng lo lắng về cách người khác đánh giá bản thân mình

Bạn không thể trao đổi bất cứ điều gì với bất kỳ ai. Mỗi người trong chúng ta phải sống cuộc đời của chính mình. Đừng lãng phí thời gian để đánh giá xem ai là người tài giỏi nhất.

Đôi mắt không nói: “Chúng tôi thấp hơn, nhưng chúng tôi thấy nhiều hơn”.Chân mày không trả lời: “Đúng. Chúng tôi không nhìn thấy gì nhưng chúng tôi ở cao hơn”.

Mũi không thể thay thế mắt cũng như miệng không thể thay thế tai.

Mọi thứ đều có sứ mệnh riêng của mình và không điều gì có thể thay thế. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm là sống xứng đáng với những gì đã được trao tặng, vận dụng thật tốt những thứ đó để hoàn thành sứ mệnh trong đời của mình.

  1. Gửi tới những người đang mệt mỏi vì những mâu thuẫn với người bạn đời của mình

Điều thực sự quan trọng không phải tìm ra ai đúng, ai sai bởi thực sự không có điều gì tuyệt đối trên đời. Chẳng qua là các bạn đang đứng ở các quan điểm khác nhau để nhìn nhận đối phương.

Tất cả bắt đầu khi bạn nói “Tôi”, những điều tiếp theo đều là huyễn tưởng.

Bạn dẫu có lý cũng cần biết bao dung người khác, bạn dẫu thẳng thắn đến đâu cũng cần giữ một tâm thái bình hòa. Và nếu tấm lòng đủ bao dung, đúng sai sẽ không còn tuyệt đối.

Đừng cố gắng trở thành người đặc biệt – hãy là chính bạn. Hãy học cách kiềm chế. Hãy ngồi xuống và nhắm mắt lại.

  1. Gửi tới những người nghĩ rằng làm giống người khác thì sẽ có lợi

Bạn luôn luôn muốn bắt chước người khác. Nếu họ ăn khoai tây chiên, bạn cũng muốn ăn khoai tây chiên. Nếu ai đó ăn kẹo, bạn cũng muốn có một thanh kẹo ngậm cả ngày. Nếu thấy một đứa trẻ nào đó đang thổi còi, bạn cũng kêu đòi: “Mẹ mua còi cho con đi!” Điều này không chỉ xảy ra với con trẻ.

Khi mùa xuân tới, bạn để những bông hoa thơm ngát, những chồi non mới nhú cuốn cả tâm trí của mình. Khi mùa thu tới, bạn mải miết chạy theo những tán lá vàng và không gian lãng mạn. Ai cũng muốn chờ đợi điều gì đó để theo đuổi.

Nếu một cá nhân không lý trí mà theo đuổi một điều gì đó tới mức cực đoan, điều đó cũng không gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng tới xã hội. Nhưng khi những người như vậy tụ họp thành một nhóm, sự cuồng điên của họ sẽ dẫn tới hỗn loạn trong xã hội và nguy hiểm hơn nữa khi nó trở thành trào lưu.

Điều quan trọng chính là bạn có thể nhận thức rõ ràng về bản thân mình và thức tỉnh khỏi giấc mộng đảo điên đó. Hãy rời xa những điều tiêu cực cảm tính, tự bước đi trên đôi chân của mình và thực hành thiền định một cách chân chính.

  1. Gửi tới những người chỉ luôn nghĩ đến tiền

Niềm hạnh phúc hay bất hạnh của con người không phụ thuộc vào số tiền họ có. Nếu số dư trong tài khoản tiết kiệm của bạn là thước đo hạnh phúc thì mọi việc đơn giản biết mấy. Tuy nhiên thực tế thì không chỉ có vậy.

Đừng quá bất lực khi nghĩ rằng bạn cần tiền để sống. Trong thế giới này, bạn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp mà không cần đến sổ tiết kiệm.

Một số người nghĩ rằng họ quan trọng vì họ có tiền. Một số khác nghĩ rằng họ quan trọng vì họ đã giác ngộ. Tuy nhiên cho dù bạn có thổi phồng lớp da thịt này của mình lên bao nhiêu, bạn cũng không thể biến mình thành gì cả.

Những gì không thuộc về bạn tràn đầy trong vũ trụ. Khi những tư tưởng cá nhân cố hữu của bạn kết thúc cũng là lúc Phật Pháp hiển hiện.

 6. Gửi tới những người truy cầu lợi, tình, địa vị, danh vọng

Chỉ biết chăm chút cho ngoại hình của mình chính là mê muội. Những người trí huệ sẽ nói: “Cho dù có bất kể điều gì xảy ra, tôi vẫn là chính tôi”.

Một lần trong khi tham gia chiến đấu trong cuộc chiến giữa nước Nhật và Nga, tôi đã viếng thăm một mỏ than. Mặc trang phục giống như các thợ mỏ, tôi đã vào thang máy và xuống dưới cùng họ.

Mỗi lần chúng tôi đi xuống thì dường như bất chợt lại cảm thấy đang đi lên. Nhưng khi nhìn vào chiếc đèn tường, tôi thấy chúng tôi vẫn đang đi xuống. Ban đầu khi chúng tôi tăng tốc đi xuống, tôi thực sự thấy mình quả thực đang đi xuống. Tới khi chúng tôi thay đổi tốc độ, chúng tôi dường như lại đang đi lên một lần nữa. Tương tự như vậy, khi chúng ta suy ngẫm về cuộc sống, chúng ta luôn sai lầm khi nhầm lẫn giữa sự dao động với tổng số.

Không truy cầu bất kỳ điều gì chính là món quà tuyệt vời nhất mà bạn gửi tặng cho vũ trụ.

  1. Gửi tới những người muốn thấy kẻ thù của mình thất bại

Chúng ta thường tự so sánh mình với người khác để tìm ra ai là kẻ hơn. Nhưng chẳng phải tất cả chúng ta đều được tạo ra từ một nắm đất hay sao?

Mỗi chúng ta nên ngồi vững chắc tại nơi thuộc về mình và đừng bao giờ cố gắng để trở thành kẻ mạnh hơn, người giàu có hơn, bởi vì cái “hơn” đó vốn chỉ tồn tại trong tâm trí chúng ta mà thôi.

Sẽ là điều vô cùng ngớ ngẩn nếu bạn nghĩ rằng cuộc sống hiển nhiên là có “bạn” và “những người khác”. Bạn làm mọi việc để trở nên nổi bật giữa đám đông nhưng trên thực tế thì chẳng hề có “bạn” hay “những người khác”.

Hơn nữa, chẳng có ranh giới nào giữa bạn và tôi cả. Tuy nhiên, đến một lúc nào đó, chúng ta vẫn sẽ hành xử như thể giữa bạn và kẻ thù có đường biên giới nhất định. Khi chúng ta quen dần với điều đó, chúng ta tin rằng ranh giới này thực sự hiện hữu.

Giàu và nghèo, quan trọng và không quan trọng – chẳng có gì là thực sự hiện hữu và cũng chẳng có gì là tuyệt đối. Chúng chỉ như những ánh sáng lấp lánh trên đầu con sóng, như trăng trên mặt hồ mà thôi.

 8. Gửi tới những người đang đau khổ vì bị lừa gạt

Tất cả con người trên thế gian đều nhầm lẫn trong nhận thức, xem hạnh phúc là cái mang đến bất hạnh và than khóc vì một bất hạnh không phải là bất hạnh. Chúng ta đều biết một đứa trẻ đang khóc có thể trở nên vui vẻ ngay lập tức khi nhận được một chiếc bánh. Những gì mà chúng ta coi là hạnh phúc cũng không nhiều hơn thế.

Đôi lúc bạn cần tự tát vào mặt mình và tự vấn một cách nghiêm túc:Liệu được và mất có thực sự khiến bạn hạnh phúc hay thống khổ như vậy không?

Sớm hay muộn, tất cả mọi người cũng sẽ chỉ nghĩ cho riêng mình. Bạn cho rằng “Thật là tốt quá”, nhưng cái gì tốt và tốt ở đâu? Điều đó chỉ tốt cho mình cá nhân bạn thôi.

Kẻ ôm giữ nhiều ham muốn rất dễ bị lường gạt. Ngược lại, ngay cả những kẻ lừa phỉnh giỏi nhất cũng chẳng mong kiếm được chút lợi gì từ những người không có ham muốn.

 9. Gửi tới những người đang lận đận trên con đường công danh

Cho đến lúc bạn nhắm mắt xuôi tay và nhìn lại cuộc đời của chính mình, bạn sẽ thấy rằng những thứ này chẳng đáng chi.

May mắn hay bất hạnh, tốt hay xấu – tất cả đều không giống như những gì đôi mắt bạn nhìn thấy, không giống như những gì bạn suy nghĩ và cảm nhận. Chúng ta phải vượt ra khỏi may mắn và bất hạnh, tốt và xấu. Thực chất, chúng chỉ là những khái niệm mà con người tự đặt ra cho mình.

Thống khổ lớn nhất chính là thống khổ do chính chúng ta tạo ra.

 10. Gửi tới những người luôn phàn nàn rằng mình không có đủ thời gian

Con người luôn kêu ca rằng họ quá bận rộn và không có đủ thời gian. Nhưng tại sao họ lại quá bận rộn? Đó chỉ là ảo tưởng khiến họ bận rộn. Những người hành thiền luôn có thời gian. Khi thiền định, bạn là người có nhiều thời gian hơn bất kỳ ai trên thế giới này.

Nếu không cẩn thận, bạn sẽ tự tạo ra những phiền phức lớn cho bản thân chỉ vì lao vào vòng xoáy lo toan cho cuộc sống của mình. Bạn luôn vội vã, nhưng tại sao? Chỉ để kiếm sống. Đàn gà cũng ríu rít khi mổ thức ăn. Nhưng để làm gì? Chỉ để con người ăn thịt.

Có bao nhiêu ảo tưởng mà con người tự tạo ra trong suốt cuộc đời? Số đó không thể đếm được. Ngày này qua ngày khác, lúc nào trong tâm trí con người cũng có những suy nghĩ: “Tôi muốn cái này, tôi muốn cái kia…”. Đó là những thứ mang cái danh “bận rộn” nhưng thực chất lại là dục vọng, là thứ rút kiệt thời gian và năng lượng của chúng ta.

Thực tế, con người mệt mỏi, héo mòn, bệnh tật chỉ vì luôn chạy theo những huyễn tưởng của chính mình.

  1. Gửi tới những người đang phấn đấu để có một cuộc sống hạnh phúc hơn

Hãy tịnh tâm và mọi thứ sẽ ổn. Chúng ta chỉ đơn giản là cần nghỉ ngơi một chút sau những ngày miệt mài theo đuổi đam mê và những nhu cầu của mình.

“Loài nào đứng trên mặt đất mà không đi tới cũng chẳng đi lui?”. Kyuho trả lời:“Là con cừu đá khi đấu với con hổ đá, sớm hay muộn chúng cũng thấm mệt khi liên tục thách thức ánh mắt của nhau”.

Con cừu đá sẽ không chùn bước, còn con hổ đá sẽ không nhảy chồm lên để vồ con mồi dù nó đang đói. Đó chính là điểm mấu chốt – hãy đối mặt với sự việc và vượt ra khỏi lối tư duy thông thường.

Chúng ta sẽ được điều gì khi thấu hiểu được bản chất của sự vật? Hãy vượt trên cả suy nghĩ, chính là không cho những suy nghĩ ấy được phép suy nghĩ trong đầu bạn. Và dù bạn có đồng ý hay không thì có một điều không hề thay đổi: bản chất của mọi việc đều là đơn giản.

 12.Gửi những người đang tự hỏi việc hành thiền của mình có mang lại lợi ích gì không

Thiền định có ích lợi gì? Bạn nói rằng bạn muốn hành thiền để trở thành người tốt hơn. Thiền định không phải là học cách để trở thành một con người. Thiền định là học cách để bước ra khỏi thế giới con người, thoát khỏi con người.

Bạn nói rằng “Khi hành thiền, có nhiều suy nghĩ huyễn hoặc hiện hữu”. Thực tế là chỉ khi bạn hành thiền mới ý thức được những huyễn hoặc đó. Khi bạn quay cuồng với những huyễn hoặc của chính mình, bạn không thể nhận ra chúng. Khi thiền định, một con muỗi chích, bạn cũng biết được ngay lập tức. Còn khi bạn đang hòa vào với những ảo tưởng ấy thì dù có bị con vắt cắn, bạn cũng không ý thức được.

Đừng than phiền hay lo lắng về điều này điều khác. Đừng nhìn đau đáu vào khoảng không trước mặt bạn. Cứ ngồi xuống và nhắm mắt lại thôi.

 Mai Trang biên dịch

TĐMVSK sưu tầm

by Tháng Một 10, 2018 Comments are Disabled Bí quyết sống khoẻ mạnh, Chia sẻ kinh nghiệm, LỜI HAY Ý ĐẸP, Tâm Linh

Hãy sống tràn đầy giây phút hiện tại

HÃY SỐNG TRÀN ĐẦY GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

Ngẫm lại sự đời, tôi thấy hình như hầu hết chúng ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ! Hừm! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại.

Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng biết quý những giây phút hiện tại.

Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình, thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75! Vậy tại sao ta không nghĩ ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải…. nguyền rủa, bất mãn với nó.

Có phải tội nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!

Còn đối với các vị phụ nữ cũng có khi gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia.

Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch…

Thân thể ta cứ tiến triển theo một “lộ trình” đã được vạch sẵn của nó, không cần hỏi han ta, không cần biết ta có “chịu” không! Mà hình như, càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ.

At present, the rapid development of industry has exacerbated water pollution and traditional water treatment methods have failed to ensure the provision of good quality drinking water. There are also two pollution problems in municipal water supply, such as high-level water tanks for water supply. Water supply pipelines can cause potential problems such as rust, scale, and microorganisms. Therefore, filters have emerged.
It is understood that the Water Filter W10295370A NSF certification can reduce most of the pollutants. Reduce 24 kinds of pollutants, including drugs, aquatic parasites, lead and pesticides, so that we can rest assured that use.

Trái lại, nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn.

Từ ngày “thế giới phẳng” thông qua internet, ta còn sống với đời sống ảo.

Ta ngồi đây với người nhà nhưng chuyện trò với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa.

Khi bắt lại câu chuyện với mọi người bên cạnh thì nhiều khi đã lỡ nhịp!

Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn.

Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa! Hiện tại với tôi thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai.

Dĩ nhiên, không phải trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó.

Khi biết “enjoy” nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá.

Từ ngày biết thương “thân thể” của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi… cũng khác tôi xưa.

Tôi biết cho thân thể của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn.

Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá!

Một người bạn tôi mắc bệnh “ăn không được”, “ăn không biết ngon” vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương ông quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống! Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được?

Giá ông nghèo một chút còn hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn ông ăn thấy ngon, thấy sướng! Tôi cũng biết cho thân thể của mình ngủ hơn.

Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy.

Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao được!

Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết:

Cơ tắc xan hề khốn tắc miên! (Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền!)

trong bài Cư trần lạc đạo, (ở đời mà vui đạo)!

Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm.

Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nước ta, ông liền xuống núi, ra tay dẹp giặc, xong, phủi tay lên núi tu tiếp!

Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình.

Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình.

Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác!

Nên nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đấu óc bắt đầu kém sắc sảo.

Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai.

Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt.

Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi!

Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe được, không thì đóng lại; mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy được, không thì khép lại.

Thế là “căn” hết tiếp xúc được với “trần”.

Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm!

Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia.

Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là mắt xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành.

Cái mà người xưa gọi là “hoa đốm hư không” chính là nó.

Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình! Chính cái “tưởng” của ta nhiều khi làm hại ta.

Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua.

Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình.

Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình.

Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ.

Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả!

Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút.

Có lẽ như vậy hay hơn cho mình.

Bs. Đỗ Hồng Ngọc

 

TĐMVSK sưu tầm

by Tháng Một 3, 2018 Comments are Disabled Bí quyết sống khoẻ mạnh, Chia sẻ kinh nghiệm, LỜI HAY Ý ĐẸP, Tâm Linh

Người dám phê bình mới là quý nhân trong cuộc đời chúng ta

QUÝ NHÂN TRONG CUỘC ĐỜI CHÚNG TA

Người dám phê bình mới là quý nhân thật sự trong đời bạn

 Nếu khi có người phê bình bạn, xin đừng vội biện giải cho bản thân, mà hãy thật sự nghiêm túc, thành khẩn và đối diện. Bởi vì, những người phê bình bạn, họ đều là “quý nhân” trong đời bạn… 

Thomas Edison – nhà phát minh vĩ đại mà mọi người đều biết đến, khi còn nhỏ cuộc sống gia đình vô cùng khó khăn, thường hay phải bán kẹo, điểm tâm và giấy báo ở các trạm xe lửa. Có một lần, trong lúc bán báo trên xe lửa, một nhân viên bảo vệ hách dịch đã đánh đập ông thậm tệ, khiến tai ông bị tổn thương nặng, từ đó ông bị khiếm thính vì mất khả năng nghe của một bên tai.

Nhưng ông lại thường hay nói: “Tôi thật sự phải cảm ơn người đàn ông đó, trong cái thế giới ồn ào náo nhiệt này, là ông ấy đã giúp tôi tĩnh cái tâm này lại mà không cần phải bịt hai lỗ tai để làm các thí nghiệm nữa”.

Máy hát và máy nghe nhạc đều là những món quá quý giá mà Edison đã để lại cho đời, cùng với hơn hai nghìn phát minh sáng tạo khác. Vậy nên, Edison nói người đàn ông làm ông bị điếc đó là quý nhân của ông, đây đúng thật là lý trí và sáng suốt biết bao!

Thomas Alva Edison (11/2/1847 – 18/10/1931) là một trong những nhà phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử thế giới đã phát triển rất nhiều thiết bị có ảnh hưởng lớn tới cuộc sống trong thế kỷ 20. Ảnh dẫn theo genk.vn

Trên con đường nhân sinh không thể mọi chuyện cũng đều như ý và thuận buồm xuôi gió, mà sẽ luôn có những lúc bị người khác phê bình, cự tuyệt… Kỳ thực, những điều không thuận tâm trong đời trái lại là bước ngoặt trong sinh mệnh của chúng ta. Nếu như có thể khám phá ra ý nghĩa chính diện trong đó, rất có khả năng sẽ mang đến một kết quả tốt đẹp.

Có một câu chuyện thế này: Có một chàng trai trẻ nhiều lần bị ông chủ trách mắng, trong lòng anh rất không phục, và nảy ra ý định nghỉ việc. Một lần bị ông chủ chửi mắng thậm tệ, anh không thể chịu đựng thêm được nữa, liền bỏ ra ngoài. Bởi chạy xe quá nhanh không để ý trước sau, anh bị một chiếc xe hơi đụng phải, và nhờ vậy mà có cuộc trò chuyện dưới đây:

Người đụng ngã anh là giám đốc của một công ty. Sau khi nghe anh nói ra nguyên nhân vì sao lại phóng nhanh như vậy, ông cười nói: “Tình huống mà con gặp phải, mấy năm trước chú cũng đều đã trải qua. Chú còn nhớ, năm đó ông chủ chú đã mắng chửi chú rất thậm tệ, ông ấy hỏi chú có phải vẫn chưa tốt nghiệp tiểu học hay không, sao ngay đến cả nói năng cũng đều không thể nói rõ ràng được”.

Chàng trai trẻ kinh ngạc nói: “Sao lại có loại ông chủ như thế chứ! Thế chú đã làm thế nào? Chú có nghỉ làm hay không?”.

Ông ấy cười nói: “Không, chiều hôm đó chú lập tức đi ghi danh tham gia khóa học đào tạo kỹ năng giao tiếp. Ba tháng sau, ông chủ mỗi lần đi gặp gỡ khách hàng đều luôn dẫn chú đi cùng, bởi chú nói chuyện khá hay!”.

Chàng trai trẻ im lặng không nói được lời nào, anh trước nay chưa từng suy nghĩ về phương diện này. Vị giám đốc kia khích lệ chàng trai, nói: “Trong công tác, đừng sợ bị chửi mắng, mà cần từ trong những lời chửi mắng đó học được điều gì. Nếu được như vậy, tất cả mọi người mắng chửi cậu đều sẽ trở thành quý nhân của cậu vậy!”.

Nữ tác giả Joanne Rowling của bộ tiểu thuyết “Harry Potter”, lúc đầu nếu như khi liên tục bị 12 nhà xuất bản từ chối mà bỏ cuộc, thì sẽ không có kỷ lục bất ngờ của bản dịch 60 ngôn ngữ với 400 triệu bản được bán ra như hôm nay. Ông Walt Disney – cha đẻ của Công ty Walt Disney, lại cũng từng bị biên tập của một tòa soạn lấy lý do “thiếu sức sáng tạo” để sa thải.

Những quý nhân chính diện, thân thiết khiến chúng ta cảm thấy hiền hòa, ấm áp, tràn đầy cảm kích trong tâm, giống như có ân huệ đời này báo đáp không hết vậy. Ngược lại, những người xem thường, phê bình chúng ta, nhìn vào thì thấy nghiêm khắc, lạnh lùng đến thế, khi đó luôn khiến người ta hận đến nghiến răng, nhưng họ lại là người tạo động lực khích lệ chúng ta cố gắng vươn lên!

Nhà Phật có nói: “Phiền não, tức Bồ Đề”. Bởi vậy, trong cuộc sống thường ngày, phàm là những người có thể mang đến gợi ý cho ta, đều là quý nhân của ta vậy!

Nếu có thể nghĩ được như vậy, thế thì, những lời chỉ trích của người khác, không những không thể khiến bạn tổn thương, trái lại lại trở thành cơ hội giúp bạn nâng cao tâm tính, và biết cách hoàn thiện chính mình!

Nhà Phật có nói: “Phiền não, tức Bồ Đề”. Bởi vậy, trong cuộc sống thường ngày, phàm là những người có thể mang đến gợi ý cho ta, đều là quý nhân của ta vậy !. Ảnh dẫn theo gettyimages.com

Có một câu nói rằng: “Những người dám phê bình bạn, mới là quý nhân trong cuộc đời của bạn! Con người ta trong một đời, nhất định phải có được người bạn loại này!”. Không phải như vậy sao?

Lấy một ví dụ, trong trường học, người phê bình bạn nhiều nhất là ai vậy? Là thầy cô giáo. Thử hỏi có thầy cô nào không mong muốn học trò của mình học hành xuất sắc, tương lai trở thành những người có ích cho xã hội? Cũng như vậy, những người phê bình bạn hôm nay, cũng là vì tốt cho bạn, họ cảm thấy bạn vẫn là một nhân tài, nên mới chỉ ra chỗ sai cho bạn!

Vậy nên, lần sau nếu như khi có người phê bình bạn, xin đừng vội biện giải cho bản thân, hãy thật sự nghiêm túc, thành khẩn mà đối diện. Bởi vì, những người phê bình bạn, họ đều là ‘quý nhân’ trong đời bạn. Nếu hễ nghe thấy có người nói xấu mình, liền vội vàng biện giải cho bản thân, thế thì bạn có thể chuyện gì cũng đều không thành được rồi!

 Thiện Sinh

TĐMVSK sưu tầm

by Tháng Mười Hai 31, 2017 Comments are Disabled Bí quyết sống khoẻ mạnh, Chia sẻ kinh nghiệm, LỜI HAY Ý ĐẸP, Tâm Linh