Post Tagged with: "bác sĩ Christopher"

TOA THUỐC CHO NGƯỜI LÍNH BỊ CHỐC LỞ NẶNG (tiểu sử bác sĩ Christopher 2)

TOA THUỐC CHO NGƯỜI LÍNH BỊ CHỐC LỞ NẶNG (tiểu sử bác sĩ Christopher 2)

https://tongdomucvusuckhoe.net/wp-content/uploads/2012/09/benh-choc-lo.jpg

Dr. Christopher’s School of Natural Healing

TIỂU SỬ DR. JOHN RAY CHRISTOPHER (2)

Phỏng theo quyển : ”An Herbal Legacy of Courage”
viết bởi David Christopher, M.H.

TĐMVSK xin giới thiệu đến qúy độc gỉa môt loạt nhiều bài về tiểu sử bác sĩ Christopher
trong đó có tiến trình hình thành các công thức thảo dược chữa bệnh nổi tiếng của ông
với các trường hợp khỏi bệnh điển hình gây kinh ngạc.
Sau đây là bài thứ hai:

***

TOA THUỐC CHO NGƯỜI LÍNH BỊ CHỐC LỞ NẶNG

           Khi thế chiến II bùng nổ, chỉ vài tháng sau ngày đám cưới,  Ray Christopher nhận được giấy kêu gọi nhập ngũ. Lúc đó ông 35 tuổi, đã ly dị, và cưới vợ lần thứ hai. Với hai gia đình phải hỗ trợ, ông đăng ký nhưng yêu cầu tình trạng của người phản đối chiến tranh. Ông nói: “Tôi sẽ phục vụ đất nước với niềm tự hào của người xung phong tuyến đầu. Tôi sẽ mang cáng có thể cứu người. Nhưng tôi sẽ không mang súng. Tôi không thể giết người khác. ” Trong quá trình đào tạo cơ bản, ông được lệnh phải mang súng gác ban đêm, nhưng ông từ chối. Viên sĩ quan đẩy cây gậy tuần đêm vào ông, nhưng ông lắc đầu, bởi vì cũng có thể giết người bằng cây gậy.

          Cấp trên ra lệnh canh giữ Ray cho đến sáng hôm sau, để đem ra xét xử về tội chống đối. Viên sĩ quan nghe báo cáo đập mạnh tay trên bàn và la to, “Điều này là vô lý! Một người phản đối chiến tranh mà đến cây gậy canh cũng không mang? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả mọi người trên thế giới đều làm như vậy? ” “Như vậy sẽ không có chiến tranh.” Ray trả lời. “Đó là câu trả lời tôi cần. Hãy cầm lấy tấm thẻ này. Nó chứng tỏ rằng anh là người phản đối chiến tranh, và không ai sẽ chất vấn anh điều gì nữa.”

          Từ Fort Douglas, Utah, Christopher đến  North Fort ở Washington’s Fort Lewis, nơi ông được giao nhiệm vụ giám sát một bệnh xá y tế. Đây là sự ngược đời – Raymond Christopher, một người không chức vị, lại giữ vị trí cao, được quyền ra chỉ thị hướng dẫn  cho các dược sĩ và trị liệu viên, toàn những người cao cấp hơn. Christopher, chịu trách nhiệm toàn bộ hoạt động, phục vụ dưới quyền của lãnh đạo Shumate.
          Thoạt đầu ông cảm thấy thất vọng vì trái ngược. Được học và thấy nhiều chữa lành dùng phương pháp tự nhiên và dinh dưỡng (ông đã giúp nhiều người). Tại đây ông chỉ được sử dụng phương pháp điều trị tiêu chuẩn. Ông biết có những cách tốt hơn. Ông thấy nhiều trường hợp trong số những người lính sẽ mau khỏi với phương pháp điều trị tự nhiên. Tuy nhiên, Thiếu tá Shumate kiên quyết chống lại bất kỳ phương pháp điều trị tự nhiên. Vì vậy, ông dành thời gian quan sát các hiệu qủa của y tế tiêu chuẩn.

          Nhìn thấy tận mắt vô hiệu qủa không bền vững của việc điều trị, ông thấy rằng y khoa tiêu chuẩn chỉ chữa trị trên triệu chứng thay vì đi vào gốc gây ra bệnh.
          Nhưng một hôm một người lính đến với căn bệnh được cho là không thể chữa khỏi, và điều này đã thay đổi con đường đi của đời ông.
          Một buổi sáng thứ hai, trong một trong buổi họp thường lệ, bao gồm những người đứng đầu của tám trạm xá, chỉ huy trưởng Shumate  đưa một người lính bị bệnh chốc lở truyền nhiễm đến. Shumate nói: “Tôi là một bác sĩ chuyên ngành da liễu, có bệnh viện riêng ở New York, bệnh viện vẫn tiếp tục hoạt động cho tôi trong khi tôi ở đây, cho nên tôi có nhiều kinh nghiệm các bệnh ngoài da, nhưng tôi chưa hề thấy một trường hợp nào như thế này. Một người lính có chốc mụn dầy 2 cm khắp trên đầu; tóc được cắt sát da đầu và chốc lở bao trùm toàn bộ. Anh lính này đã được chữa trị ở một trong những bệnh viện lớn nhất ở vùng Tây Bắc, thực tế là trong bệnh viện Quân đội lớn nhất ở miền Tây. Anh đã vào bệnh viện chữa trị tất cả chín lần, điều trị bằng chì và thủy ngân phối hợp với chất a-mô-nhắc (ammonia) và những thứ tương tự. Bệnh giảm bớt trong vòng 30 – 36 ngày, nhưng không bao giờ khỏi hoàn toàn. Nhà thương cho anh về để tiếp tục phục vụ trong quân đội, nhưng chỉ trong ít ngày, bệnh chốc lở lại bùng lên trở lại. Anh đã qua chín lần điều trị như vậy rồi. Cấp trên muốn cho anh giải ngũ vì lý do bệnh.”

         Bệnh nhân nói với thiếu tá Shumate, “Tôi không muốn bị sa thải vì bệnh. Khi vào quân đội tôi là người khỏe mạnh, giờ đây ông định bỏ tôi với ghẻ chốc ghê tởm như thế này để về với gia đình hay sao? Tôi không đi đâu cả.”

        Shumate nói: “Tôi đã mời tất cả các chuyên gia từ khắp nơi trong nước Mỹ đến và không ai có thể giúp được anh. Không còn có thể làm được gì nữa. Vậy anh hãy về đi.”

        Christopher lên tiếng: “Anh ấy có thể lành bệnh”.

        Shumate quay lại nhìn ông và đáp: “Bằng ba thứ cây cỏ tầm thường của anh đấy à?”

        “Đúng như thế, chỉ cần vài thứ dược thảo của tôi thôi.” Christopher bình tĩnh xác định. “ Tôi đã trải qua tình huống này nhiều rồi, người ta chế nhạo tôi, nhưng tôi không bận tâm.”

        “Tôi không quan tâm đến những gì ông xức lên đầu tôi. Nếu nó có thể chữa lành bệnh, thì hãy làm cho tôi”. Anh lính nói.

         Một trong những đồng nghiệp là dược sĩ trưởng của một bệnh viện nói mỉa mai: “Khi nào thì bức màn được vén ra đây?”

         “Bảy ngày kể từ hôm nay.” Christopher phản ứng nhanh chóng.

         Anh lính này đã ở bệnh viện 30 đến 36 ngày mỗi lần, cả thảy 9 lần, và không cố gắng nào của họ  đem lại kết quả cho anh. Nay ông có thể khẳng định rằng chỉ trong vòng 7 ngày anh sẽ lành bệnh.

         Trước khi họ đi ra ngoài, họ hỏi xem có thể lần họp thứ hai tới nhóm ở phòng thuốc của Christopher được không, thay vì tại một nơi khác, và thiếu tá Shumate đã đồng ý.

         Bệnh nhân phải ký hai giấy trước khi chuyển anh ta sang cho ông: một viết rằng anh không còn là thành viên của quân đội Hoa Kỳ, và tờ khác ghi rằng anh không còn là công dân Hoa Kỳ, nhưng là người ngoại quốc, một người được cách ly tại Fort Lewis để điều trị bệnh. Mặt khác, quân đội có thể kiện nếu có sự gì xảy ra cho anh.

         Christopher gọi về Salt Lake, nơi ông biết một người có cây black walnut (cây óc chó) ở sau vườn. Đó là giáo sư tại trường Đại Học Utah. Christopher hỏi giáo sư có vỏ hạt walnut không. Giáo sư  đáp: “Có chứ, năm nay chúng tôi đã thu hoạch rồi, nhưng tiếc là vỏ hạt còn nằm dưới lớp tuyết dày 60cm.”

https://tongdomucvusuckhoe.net/wp-content/uploads/2012/09/BlackWalnut-1.jpg https://tongdomucvusuckhoe.net/wp-content/uploads/2012/09/black-walnut-hull-100-capsules-nature-s-way.jpg

         “Anh làm ơn ra ngoài và đào đống tuyết lên, lấy vỏ hạt óc chó và gởi cho tôi một bao lớn đến Fort Lewis được không? Anh có thể gởi máy bay tối nay để tôi nhận được vào sáng mai không?”

          Và vị giáo sư đã làm như lời yêu cầu của ông. Những vỏ hạt walnut đã được gửi cho ông ngay sáng hôm sau.

          Christopher dùng alcohol để làm 4 lít cồn black walnut. Trong quân đội, trạm thuốc không được phép dùng rượu ngũ cốc 45 độ; nếu có thì ông có thể cho bệnh nhân uống rượu thuốc cũng như đắp bên ngoài. Cho nên ông phải dùng alcohol loại chỉ được thoa sát trùng bên ngoài để làm cồn thuốc! Bốn lít cồn thuốc  trong vòng hai ngày sẽ sử dụng được. Thời gian theo thường lệ để làm thuốc là 14 ngày, nhưng đang trong tình trạng gấp rút này, ông chỉ ngâm trong hai ngày rồi đem ra dùng ngay. Ông tin tưởng rằng Chúa sẽ ban cho thuốc này đầy sức mạnh chữa lành.

          Ông và nhân viên làm một cái mũ để bọc đầu anh lính, trông giống mũ của cầu thủ bóng bầu dục. Nó được làm bằng nhiều lớp gạc băng cho đến lúc thật dầy. Nó được bọc thêm bên ngoài bằng lớp băng keo dính, họ băng vòng xuống làm cái quai giữ nón. Nơi những lằn ngang mà băng keo dán không phủ hết, đó là chỗ họ đặt các ống tiêm  để bơm thuốc vào bên trong gạc băng, giữ băng luôn luôn ướt. Vì Christopher không có mặt thường trực ở chỗ anh lính, ông chỉ thị cho người trực ca kế tiếp phải thường xuyên quan sát bệnh nhân 24/24 giờ. Bệnh nhân trải qua bốn ngày, từ thứ năm đến Chúa Nhật, với thuốc đắp trên đầu. Đến sáng thứ hai, và đó cũng là lần đầu tiên người dược sĩ trưởng đến đúng giờ, ngồi trên ghế, chờ màn trình diễn bắt đầu.

          Hai quân cảnh đem bệnh nhân ra, cho anh ngồi xuống, và thiếu tá Shumate nói: “Chúng ta hãy xem chuyện gì xảy ra.” Christopher mở băng keo dán để giỡ mũ ra. Bên trong chiếc mũ là lớp dầy 2cm đầy vảy mụn và chốc lở trông rất kinh hãi. Nhưng đầu của bệnh nhân thì sạch như đầu em bé. Không còn dấu vết của chốc lở nào cả. Có vài nhiễm trùng thứ cấp nơi da đầu chỗ chảy máu, nhưng nó đang lành. Bệnh nhân thở phào nhẹ nhõm khi được tháo băng ra. Thiếu tá Shumate nói: “Tôi là bác sĩ da liễu trong nhiều năm nhưng chưa từng thấy một trường hợp nào kinh khủng như vầy, và chưa bao giờ tôi thấy một trường hợp lành bệnh nào nhanh như anh vừa thực hiện ở đây”.  Trước mặt mọi người, bất kể là cấp bậc nào – trung úy, thiếu tá, hay thủ trưởng, Shumate chấp thuận cho Christopher quyền điều trị mọi bệnh nhân đến với ông bằng thảo dược. Shumate chính thức phong Christopher làm bác sĩ thảo dược trong quân đội Hoa Kỳ, là người duy nhất được biết đến về ngành này trong Thế Chiến II.

          Người ta đến từ khắp nơi ở Fort Lewis, ngay cả những sĩ quan cấp tướng cũng đến chữa bệnh, vì chỉ một công thức duy nhất của bác sĩ Christopher, cồn thuốc walnut, chữa được bệnh chốc lở rừng nhiệt đới. Khi các binh sĩ biết được rằng Christopher có thể chữa khỏi chốc lở rừng, số bệnh nhân tăng lên gấp mười lần.

          Cồn black Walnut của bác sĩ Christopher đã trở nên nổi tiếng, không những chữa bệnh chốc lở, mà còn chữa được nhiễm nấm và các bệnh về da. Dần dần cồn black walnut đã thành công trong chữa bệnh tràng nhạc, eczema, nấm ngoài da, bệnh zona, và mụn nhọt lâu năm.

Linh Mục Hoàng Minh Thắng và Nhóm Tông Đồ Mục Vụ Sức Khỏe

Ghi chú: Trang mạng tongdomucvusuckhoe.net không nhằm mục đích thương mại,  quảng cáo cho riêng ai, tiếp thị cho bất kì công ty hay sản phẩm nào.

               Chúng tôi chỉ phục vụ qua việc cung cấp thông tin về nhiều vấn đề sức khỏe; và giới thiệu những nguồn đáng tin cậy nhất.♦

by Tháng Chín 27, 2012 Comments are Disabled Đề tài liên quan, Thảo Dược