Trong vùng đất Canaan cổ xưa, nơi những ngọn đồi xanh trải dài và những thung lũng sâu thẳm là nhà của các bộ lạc du mục, có một gia đình đặc biệt mà Chúa Trời đã chọn để thực hiện kế hoạch lớn lao của Ngài. Gia đình ấy là gia đình của Jacob, người còn được gọi là Israel sau khi vật lộn với Chúa. Jacob có mười hai người con trai, nhưng trong số họ, Joseph là người được ông yêu thương nhất. Câu chuyện về việc Joseph bị bán làm nô lệ không chỉ là một bi kịch gia đình, mà còn là khởi đầu của một hành trình kỳ diệu, nơi bàn tay của Chúa dẫn dắt qua những đau khổ để mang lại sự cứu rỗi.
Joseph là con trai thứ mười một của Jacob, sinh ra từ Rachel, người vợ mà Jacob yêu quý nhất. Khi Joseph ra đời, Jacob đã lớn tuổi, và cậu bé mang lại niềm vui lớn lao cho cha sau nhiều năm chờ đợi. Từ nhỏ, Joseph đã khác biệt. Cậu thông minh, nhạy bén, và có vẻ ngoài sáng sủa. Jacob không giấu tình yêu đặc biệt dành cho Joseph; ông may cho cậu một chiếc áo dài nhiều màu, một biểu tượng của sự ưu ái và địa vị trong gia đình. Nhưng chính chiếc áo này, cùng với tính cách thẳng thắn của Joseph, đã gieo mầm cho sự ghen ghét trong lòng các anh trai cậu.
Khi Joseph khoảng 17 tuổi, cậu bắt đầu kể lại những giấc mơ kỳ lạ mà cậu thấy. Trong một giấc mơ, Joseph thấy mình và các anh đang bó lúa ngoài đồng. Bó lúa của cậu đứng thẳng, còn bó lúa của các anh thì cúi xuống trước bó lúa của cậu. Trong một giấc mơ khác, mặt trời, mặt trăng và mười một ngôi sao cúi lạy cậu. Joseph hồn nhiên kể những giấc mơ này cho gia đình, không nhận ra rằng chúng làm bùng lên ngọn lửa ganh tị trong lòng các anh trai. Họ nghĩ: “Chẳng lẽ thằng nhóc này sẽ cai trị chúng ta sao?” Ngay cả Jacob, dù yêu thương Joseph, cũng quở trách cậu vì sự kiêu ngạo ấy, nhưng ông vẫn giữ những lời đó trong lòng, như thể linh cảm rằng chúng mang ý nghĩa lớn lao hơn.
Các anh trai của Joseph – mười người con của Leah, Bilhah và Zilpah, những người vợ khác của Jacob – vốn đã không ưa cậu vì sự thiên vị của cha. Họ gọi Joseph là “kẻ mơ mộng” với giọng điệu mỉa mai, và sự oán giận trong lòng họ ngày càng lớn. Một ngày nọ, khi Jacob sai Joseph đi thăm các anh đang chăn chiên gần Shechem, cách nhà khoảng 80 cây số, cơ hội để họ trút bỏ cơn giận đã đến.
Joseph rời nhà, mặc chiếc áo dài nhiều màu, băng qua những con đường gồ ghề để tìm các anh. Khi đến Shechem, cậu không thấy họ, nhưng một người lạ chỉ cho cậu rằng họ đã di chuyển đến Dothan, cách đó thêm một quãng đường. Với lòng vâng lời cha, Joseph tiếp tục đi, không ngờ rằng mỗi bước chân đang dẫn cậu đến một định mệnh đầy đau thương.
Từ xa, các anh trai nhìn thấy Joseph đang đến. Chiếc áo sặc sỡ của cậu như một ngọn cờ đỏ trước mắt họ, khơi dậy sự thù hận. Họ thì thầm với nhau: “Kìa, thằng mơ mộng đến rồi! Bây giờ là cơ hội. Hãy giết nó, ném xác xuống giếng, rồi nói rằng thú dữ đã ăn thịt nó. Xem giấc mơ của nó sẽ ra sao!” Lòng ganh ghét đã biến họ từ anh em thành kẻ thù, sẵn sàng ra tay với chính máu mủ của mình.
Nhưng Reuben, anh cả trong số họ, không muốn giết Joseph. Có lẽ vì trách nhiệm của người anh lớn, hoặc vì chút lương tâm còn sót lại, Reuben can thiệp: “Đừng làm đổ máu. Hãy ném nó xuống giếng khô kia, nhưng đừng giết.” Ông âm thầm định bụng sẽ quay lại cứu Joseph sau. Các anh đồng ý, và khi Joseph đến gần, họ xông tới, lột chiếc áo dài của cậu, và ném cậu xuống một cái giếng cạn gần đó. Joseph kêu cứu, van xin, nhưng lòng họ đã chai cứng. Họ ngồi xuống ăn uống, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, trong khi tiếng khóc của em trai vang lên từ dưới giếng.
Số phận của Joseph tưởng chừng đã định đoạt, nhưng một biến cố bất ngờ thay đổi mọi thứ. Khi họ đang ăn, một đoàn thương nhân người Ishmael – còn gọi là người Midian – đi ngang qua, mang theo lạc đà chở đầy hương liệu, nhựa thơm và dầu thơm để bán ở Ai Cập. Judah, một trong các anh, chợt nảy ra ý tưởng: “Giết em chúng ta thì được gì? Hãy bán nó cho bọn này, vừa không đổ máu, vừa có tiền.” Ý kiến này được chấp nhận. Họ kéo Joseph lên từ giếng, bán cậu cho đoàn thương nhân với giá 20 đồng bạc – một số tiền nhỏ bé so với giá trị của một mạng sống. Joseph, từ một cậu bé được yêu thương, giờ trở thành nô lệ, bị trói và dẫn đi xa khỏi quê hương.
Các anh trai quay về nhà với một kế hoạch che đậy. Họ xé chiếc áo dài của Joseph, nhúng nó vào máu dê, và mang đến cho Jacob. Nhìn thấy chiếc áo đẫm máu, Jacob gào lên trong đau đớn: “Con ta đã bị thú dữ xé xác rồi!” Ông xé áo mình, mặc bao gai, và khóc than nhiều ngày. Các con trai giả vờ an ủi cha, nhưng không ai dám hé lộ sự thật. Trong khi đó, Joseph bị dẫn đến Ai Cập, nơi cậu được bán lại cho Potiphar, một quan chức cao cấp trong triều đình Pharaoh.
Dù rơi vào cảnh nô lệ, câu chuyện của Joseph không kết thúc trong tuyệt vọng. Kinh Thánh ghi rằng “Chúa ở cùng Joseph,” và ngay cả trong nghịch cảnh, cậu vẫn được Chúa ban phước. Từ một nô lệ, Joseph sau này trở thành người quản lý nhà Potiphar, rồi bị tù oan, và cuối cùng vươn lên làm tể tướng Ai Cập, cứu cả gia đình và dân tộc mình khỏi nạn đói. Nhưng vào lúc bị bán, Joseph không thể biết trước tương lai ấy. Cậu chỉ có thể cảm nhận nỗi đau của sự phản bội và nỗi sợ hãi khi bị dẫn đi xa.
Câu chuyện Joseph bị bán làm nô lệ là một bài học sâu sắc về sự ganh ghét, sự phản bội, và bàn tay dẫn dắt của Chúa Trời. Các anh trai của Joseph hành động vì lòng đố kỵ, nhưng chính hành động ấy lại mở ra con đường để Joseph hoàn thành định mệnh của mình. Những giấc mơ mà họ chế nhạo cuối cùng trở thành sự thật, khi chính họ phải cúi đầu trước Joseph nhiều năm sau. Đối với Jacob, nỗi đau mất con là không gì bù đắp, nhưng ông không biết rằng Chúa đang làm việc thầm lặng để bảo vệ dòng dõi ông.