Chuyện kể về hồn ma cụt đầu ở miền Tây Nam Bộ

Tôi tên là Giuse Lê Tuấn, một linh mục đã dành phần lớn cuộc đời phục vụ Chúa và cộng đồng giáo dân tại các vùng quê xa xôi của miền Tây Nam Bộ. Nơi đây, những con sông uốn lượn qua ruộng đồng mênh mông và những rặng dừa nước xanh mướt đã trở thành chốn quen thuộc với tôi. Nhưng cuộc đời của một linh mục không chỉ có giảng dạy hay cầu nguyện; đôi khi, tôi phải đối mặt với những thử thách kỳ lạ hơn mà không sách vở hay lời giảng nào có thể chuẩn bị trước. Một trong số đó là câu chuyện về hồn ma cụt đầu mà tôi sắp kể lại.

Mục lục

    Lời kêu cứu từ vùng sâu

    Chuyện bắt đầu vào một buổi chiều muộn, khi tôi đang chuẩn bị cho giờ kinh chiều. Ông Tám, một giáo dân lớn tuổi trong xứ, đến tìm tôi với vẻ mặt hoang mang. Ông bảo rằng ở vùng sâu gần cánh đồng phía cuối làng, nhiều người đã nhìn thấy một bóng ma không đầu đi lang thang vào ban đêm. Những người chứng kiến đều gặp phải tai họa, nhẹ thì đau ốm, nặng thì mất mạng một cách bí ẩn.

    “Linh mục ơi, xin cha đến giúp chúng con! Chúng con không biết làm gì hơn nữa. Mấy ngày nay, ai cũng lo sợ không dám ra ngoài vào ban đêm,” ông Tám nói, giọng run rẩy.

    Nghe đến đây, tôi cảm nhận được sự khẩn thiết trong lời nói của ông. Là một linh mục, nhiệm vụ của tôi không chỉ là chăm sóc đời sống tinh thần mà còn bảo vệ giáo dân khỏi mọi điều xấu xa, dù là trong đời sống thường nhật hay từ thế giới vô hình. Tôi gật đầu, cầm theo cây thánh giá, nước thánh, và cuốn Kinh Thánh, rồi cùng ông Tám lên đường.

    Đêm đầu tiên

    Đêm hôm đó, chúng tôi đến cánh đồng mà ông Tám đã kể. Khung cảnh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng lờ mờ soi xuống dòng kênh nhỏ chạy dọc theo bờ ruộng. Gió thổi qua những bụi lau làm chúng rì rào như tiếng thì thầm.

    Tôi bắt đầu đọc lời cầu nguyện, rải nước thánh dọc theo con đường. Nhưng càng đi sâu vào cánh đồng, không khí càng trở nên nặng nề, như thể có điều gì đó vô hình đang theo dõi chúng tôi.

    Rồi đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía bờ kênh. Cả ông Tám và tôi giật mình quay lại. Trong ánh trăng mờ, tôi nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang đứng cách chúng tôi không xa. Bóng đen ấy không có đầu, nhưng vẫn đứng thẳng, tay giơ lên như muốn nói điều gì đó.

    “Tên của ngươi là gì? Ngươi muốn gì ở đây?” Tôi lớn tiếng hỏi, giơ cây thánh giá lên.

    Nhưng thay vì trả lời, bóng đen biến mất như làn khói.

    Lời nguyền từ quá khứ

    Sáng hôm sau, tôi tìm gặp bà Sáu, một người lớn tuổi trong làng được xem là biết nhiều chuyện cũ. Khi tôi kể lại những gì đã xảy ra, bà Sáu thở dài và bắt đầu kể một câu chuyện mà ít ai trong làng còn nhớ.

    “Hồi xưa, cái vùng này là chiến trường. Có một người lính trẻ, tên là An, bị kết tội phản bội vì tố giác đồng đội cho kẻ thù. Khi bị bắt, cậu ấy bị xử chém ngay tại cánh đồng đó. Nhưng trước khi chết, cậu ấy đã thề sẽ không siêu thoát, mà ở lại để đòi lại công lý. Nhiều người bảo rằng oan hồn của An vẫn còn lang thang, không được chôn cất đàng hoàng.”

    Nghe đến đây, tôi hiểu rằng để giải quyết chuyện này, tôi không chỉ cần sức mạnh của Chúa mà còn phải giúp linh hồn ấy tìm được sự thanh thản.

    Đối mặt với hồn ma

    Tối hôm sau, tôi trở lại cánh đồng, lần này mang theo cây thánh giá lớn hơn, cùng với một nhóm giáo dân để hỗ trợ cầu nguyện. Chúng tôi dựng một bàn thờ nhỏ ngay giữa cánh đồng và bắt đầu buổi lễ.

    Khi tiếng kinh vang lên, không khí đột nhiên thay đổi. Gió ngừng thổi, và một sự im lặng đáng sợ bao trùm. Rồi, từ xa, bóng đen không đầu xuất hiện lần nữa, lần này rõ ràng hơn. Nó tiến gần đến bàn thờ, như muốn thách thức chúng tôi.

    Tôi giơ cao cây thánh giá và đọc to những lời cầu nguyện trừ tà. Bóng đen giật lùi, nhưng không biến mất. Thay vào đó, tôi nghe một giọng nói vang lên trong đầu mình, khàn đục và đầy phẫn uất:

    “Tôi không phản bội. Tôi bị oan!”

    Tôi hiểu rằng đây là cơ hội để giúp linh hồn ấy. “Nếu ngươi thật sự bị oan, ta sẽ giúp ngươi chứng minh. Nhưng trước hết, hãy yên nghỉ và tin vào sự phán xét của Chúa.”

    Bóng đen dừng lại, rồi từ từ tan biến trong ánh sáng của cây thánh giá.

    Kết thúc một lời nguyền

    Sáng hôm sau, tôi cùng giáo dân tìm kiếm và phát hiện một ngôi mộ không tên ở rìa cánh đồng, nơi được cho là chôn cất người lính An. Chúng tôi tổ chức một buổi lễ an táng, đặt tên cho ngôi mộ và cầu nguyện để linh hồn An được siêu thoát.

    Từ đó, bóng ma cụt đầu không bao giờ xuất hiện nữa, và cánh đồng trở lại yên bình như xưa.

    Câu chuyện này không chỉ là một lời nhắc nhở về sức mạnh của đức tin, mà còn là minh chứng rằng những linh hồn oan khuất cần được giải thoát bằng tình thương và công lý. Ở miền Tây Nam Bộ, nơi mà những câu chuyện huyền bí vẫn luôn hiện diện trong đời sống thường nhật, tôi tiếp tục hành trình của mình, mang theo cây thánh giá và niềm tin rằng ánh sáng của Chúa sẽ luôn soi rọi những nơi tăm tối nhất.

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *