Tôi là một thầy pháp, từng đi qua biết bao chuyện kỳ bí, nhưng có lẽ câu chuyện về vụ ma giấu người trong rừng mà tôi sắp kể lại đây là một trong những trải nghiệm kinh hoàng nhất trong đời tôi. Nghe cho kỹ, vì chuyện này không phải ai cũng dám tin, nhưng tôi thề trên danh dự, tất cả đều là sự thật.
Chuyện bắt đầu cách đây vài năm, trong một ngôi làng nhỏ nằm sâu giữa vùng núi rừng heo hút. Một đêm trăng sáng, thằng bé Tèo – mới mười lăm tuổi – đột nhiên mất tích. Gia đình nó hoảng loạn, đi tìm khắp làng, hỏi han khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng. Người ta bảo nó đi chăn trâu ngoài rìa rừng, rồi từ đó biến mất như bốc hơi. Dân làng bắt đầu xì xào, có người nói nó bỏ nhà đi, có kẻ lại bảo bị thú dữ tha mất. Nhưng tôi, khi được gọi đến, nhìn ngay ra chuyện này không đơn giản vậy.
Tôi đến nhà thằng Tèo, đốt một nắm nhang, lẩm nhẩm vài câu chú để xem dấu vết linh hồn. Khói nhang bay lên, không tan mà quyện lại thành một vệt dài, kéo thẳng về hướng rừng sâu. Tôi biết ngay: nó không mất tích vì người hay thú, mà bị ma giấu. Loại ma này không phải ma thường, mà là thứ quỷ rừng, chuyên bắt người sống để giữ linh hồn họ làm bạn. Dân gian gọi là “ma kéo”, nhưng tôi gọi thẳng – đó là thứ ác quỷ khoác lốt rừng xanh.
Đọc thêm: Những điều kiêng kỵ khi đi trong rừng
Tôi chuẩn bị đồ nghề: một cây gậy tre khắc bùa, dao rựa tẩm máu gà trống, vài lá bùa hộ mệnh, và một túi muối sống. Trước khi đi, tôi dặn gia đình thằng Tèo: “Nếu tôi không về trước bình minh ngày thứ ba, đừng vào rừng tìm. Đốt nhà đi, rồi chạy khỏi làng ngay lập tức.” Họ sợ hãi gật đầu, còn tôi thì bước thẳng vào rừng, lòng không chút do dự.
Rừng ban đêm lạnh như cắt da, tiếng cú kêu rúc rúc hòa với tiếng gió luồn qua tán lá, nghe như ai đó đang thì thào. Tôi đi theo dấu khói nhang trong đầu, vừa đi vừa rải muối để giữ đường về. Được chừng hai canh giờ, tôi đến một khoảng trống giữa rừng. Ở đó, không có tiếng chim, không có tiếng gió, chỉ có cái tĩnh lặng đến rợn người. Tôi biết mình đã đến đúng chỗ.
Tôi đặt cây gậy tre xuống đất, đốt một lá bùa, rồi hô lớn: “Hồn ma quỷ dữ, hiện thân trả người!” Tiếng hét vừa dứt, mặt đất rung lên, cây cối xung quanh bắt đầu nghiêng ngả như bị ai bẻ gãy. Từ trong bóng tối, một cái bóng đen cao lớn hiện ra. Nó không có mặt, chỉ là một khối đen sì, nhưng tôi cảm nhận được đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào mình. Xung quanh nó, vài bóng người lờ mờ đứng im – toàn là những nạn nhân bị giấu trước đây, giờ đã thành hồn ma lạc lối.
“Thằng Tèo đâu?” – Tôi quát, tay nắm chặt dao rựa. Cái bóng không đáp, chỉ lặng lẽ vươn một cánh tay dài ngoằng về phía tôi. Tôi lập tức ném lá bùa đang cháy vào nó. Bùa chạm vào, tóe lửa đỏ, làm cái bóng rú lên một tiếng ghê rợn, như tiếng hàng trăm con thú gầm gừ cùng lúc. Nhân cơ hội, tôi đâm cây gậy tre xuống đất, đọc thần chú trấn yểm. Đất rung chuyển dữ dội, rồi từ dưới lòng đất, thằng Tèo bật lên, mặt mũi tái nhợt, mắt trắng dã, nhưng vẫn còn thở.
Tôi vội kéo nó ra, quăng một nắm muối về phía cái bóng để chặn đường. Nhưng thứ quỷ đó không dễ bỏ cuộc. Nó gào lên, rồi hóa thành một cơn gió đen sì đuổi theo chúng tôi. Tôi vừa chạy vừa niệm chú, tay rạch dao vào lòng bàn tay, nhỏ máu xuống đất để đánh lạc hướng. Máu thầy pháp là thứ ma quỷ thèm khát, và quả nhiên, cơn gió dừng lại, quay sang liếm láp vệt máu đỏ.
Tôi dìu thằng Tèo về làng khi trời vừa hửng sáng. Nó tỉnh lại, kể rằng chỉ nhớ mình đang chăn trâu thì nghe tiếng ai gọi tên, rồi tối sầm lại, không biết gì nữa. Dân làng mừng rỡ, cảm tạ tôi rối rít, nhưng tôi chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Trước khi bước ra khỏi làng, tôi quay lại nhìn cánh rừng. Trong làn sương sớm, tôi thấy cái bóng đen đứng lặng lẽ giữa những tán cây, như đang chờ đợi con mồi tiếp theo.
Từ đó, tôi dặn dân làng: “Đừng bao giờ vào rừng một mình, nhất là khi nghe ai đó gọi tên mà không thấy người.” Vì thứ quỷ ấy vẫn còn đó, và tôi biết, một ngày nào đó, tôi sẽ phải quay lại đối mặt với nó lần nữa.