Một trải nghiệm đáng nhớ khi chơi ma lon

Đây là một câu chuyện được một bạn trẻ dấu tên kể lại…

Tôi không thể quên được buổi tối hôm đó, một buổi tối đầy kỳ lạ, khi tôi và nhóm bạn chơi trò chơi ma lon lần đầu tiên. Vốn dĩ, chúng tôi nghe rất nhiều câu chuyện về trò chơi này từ những người lớn, nhưng chẳng ai trong chúng tôi thực sự tin vào những điều huyền bí mà họ kể. Thực sự, chúng tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi dân gian với những yếu tố kích thích sự tò mò của tuổi trẻ. Tuy nhiên, trải nghiệm hôm ấy đã làm tôi thay đổi hoàn toàn cách nhìn về trò chơi này.

Ngày hôm đó, chúng tôi nhóm bạn thân tụ tập tại một ngôi nhà vắng vẻ nằm bên ngoài thành phố, cách xa khu dân cư. Đó là một ngôi nhà cũ, nơi chẳng ai đến ngoài những lúc chúng tôi chơi đùa. Thường thì chúng tôi chỉ đến đó để trò chuyện, chơi các trò chơi và thư giãn, nhưng hôm ấy, chúng tôi quyết định thử một thứ gì đó mới mẻ, hấp dẫn và… có phần liều lĩnh. Chúng tôi chọn chơi ma lon.

Ma lon, theo như lời kể của những người lớn, là một trò chơi mà trong đó một người đóng vai “ma” còn những người còn lại sẽ là những “lon”. Trò chơi này đòi hỏi sự can đảm và đôi khi cả một chút linh cảm, vì theo truyền thuyết, khi chơi ma lon, người chơi có thể gặp phải những hiện tượng kỳ lạ mà không phải ai cũng giải thích nổi. Nhưng chúng tôi, với tính cách bướng bỉnh của tuổi trẻ, chỉ coi đó là trò chơi để thử thách bản thân và mang lại những trận cười sảng khoái.

Vào buổi chiều, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị. Mỗi người phải chọn một “lon” cho mình, điều này có nghĩa là mỗi người phải đóng một vai trò trong trò chơi. Trong đêm tối, khi ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt chiếu lên những vách tường cũ kỹ, không khí xung quanh bắt đầu trở nên lạ lẫm. Chúng tôi đùa giỡn, đùa cợt nhau, nhưng một phần trong tôi cảm thấy có gì đó rất lạ, một cảm giác căng thẳng, như thể có một điều gì đó không ổn.

Chúng tôi bắt đầu trò chơi khi trời tối hẳn, chỉ còn lại những âm thanh của đêm rừng xung quanh. Người đóng vai “ma” bắt đầu đếm và mọi người khác phải chạy đi tìm chỗ nấp trong ngôi nhà. Chúng tôi phân tán khắp nơi, nhưng vì ngôi nhà cũ, mọi ngóc ngách đều không quá rộng, khiến không gian dường như càng trở nên huyền bí và đáng sợ. Tôi tìm được một góc khuất gần cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn ra ngoài mà không bị phát hiện. Trái tim tôi đập nhanh, tôi cố gắng giữ yên lặng và chờ đợi.

Khi “ma” bắt đầu tìm kiếm, tôi cảm nhận một sự yên lặng khác thường trong không gian. Thật kỳ lạ, tôi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ những người bạn còn lại, dù chúng tôi chỉ cách nhau vài mét. Tôi cảm thấy như mình đang bị bao vây bởi một sự im lặng đến ngột ngạt. Mới đầu, tôi chỉ nghĩ rằng đó là sự căng thẳng của trò chơi, nhưng càng về sau, tôi càng cảm nhận rõ rệt sự kỳ lạ trong không gian xung quanh mình.

Một lúc sau, tôi nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Tôi nhìn qua cửa sổ, nhưng không thấy ai. Lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy một cơn lạnh lẽo dần lan tỏa trong cơ thể, như thể một luồng khí lạnh bỗng dưng tràn vào người tôi. Cảm giác ấy không giống như sự lạnh do không khí ban đêm mang lại, mà nó như một thứ gì đó vô hình, đang len lỏi vào từng tế bào cơ thể tôi. Tôi cố gắng hít thở thật sâu để xua đi cảm giác đó, nhưng không thành công. Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Chợt, từ phía ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo, nhấp nhô. Đó không phải là bóng của ai trong nhóm bạn tôi, mà là một bóng hình không rõ ràng, như một người mặc đồ trắng, đứng lặng lẽ.

Tim tôi đập mạnh, tôi không thể thở nổi. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng chân tôi như bị chôn chặt xuống sàn nhà. Trong lúc hoảng loạn, tôi nghe thấy một tiếng cười nhẹ, vang lên từ phía sau, rồi một giọng nói thì thầm gần tai tôi: “Trốn đi.” Giọng nói đó không phải của ai trong nhóm bạn tôi. Tôi quay lại, nhưng không thấy ai. Mắt tôi bắt đầu nhòe đi, như thể có gì đó đang che phủ tầm nhìn của tôi.

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ trong nhà. Mọi người chạy đến nơi tôi đang đứng, mặt mày hoảng loạn. Họ kể lại rằng trong lúc chơi, họ cũng nghe thấy những tiếng động lạ và cảm giác có một lực vô hình đang xâm chiếm không gian. Một số người còn nhìn thấy những hình ảnh kỳ quái, như bóng dáng của người khác xuất hiện từ những góc khuất trong nhà.

Chúng tôi dừng trò chơi ngay lập tức, nhưng không ai trong nhóm có thể giải thích được những gì đã xảy ra. Tất cả đều cảm thấy sợ hãi, nhưng không ai dám thừa nhận rằng họ đã thấy thứ gì đó thực sự kỳ lạ. Đêm hôm đó, chúng tôi không ai ngủ được. Mỗi người đều có những cảm giác riêng biệt, nhưng tất cả đều đồng ý rằng không khí trong nhà quá u ám và nặng nề. Tôi, như một người duy nhất đứng gần cửa sổ, vẫn nhớ rõ cái cảm giác bị bao vây bởi một luồng khí lạnh lẽo, và cái bóng trắng ấy vẫn hiện lên trong đầu tôi, không thể xóa nhòa.

Ngày hôm sau, chúng tôi quyết định rời khỏi ngôi nhà. Tuy nhiên, kể từ hôm đó, tôi và nhóm bạn không bao giờ dám chơi ma lon nữa. Trò chơi ấy, dù chỉ là một trò chơi dân gian, đã để lại trong tôi một trải nghiệm mà tôi không thể lý giải được. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy một chút rùng mình. Những gì tôi trải qua tối hôm đó không phải là những điều có thể giải thích bằng lý trí, mà là một cảm giác kỳ lạ mà tôi chỉ có thể gọi là sự giao thoa giữa thế giới vật chất và tâm linh, nơi những hiện tượng không thể giải thích lại trở thành hiện thực.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *