Ngày sabat: Ngày nghỉ ngơi theo lệnh Chúa trong Kinh Thánh

 Ngày Sa-bát là một trong những chủ đề quan trọng và thú vị trong Kinh Thánh, đặc biệt là trong Cựu Ước. Nó không chỉ là một ngày nghỉ ngơi mà còn mang một ý nghĩa sâu sắc về sự thờ phượng, sự vâng phục và sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời đối với dân Y-sơ-ra-ên. Bài viết này sẽ phân tích và giải thích chi tiết về Ngày Sa-bát từ góc độ Kinh Thánh, bao gồm cả lịch sử, các quy định, ý nghĩa và sự thay đổi của nó trong Tân Ước.

Mục lục

    Ngày Sa-bát trong sáng tạo và lịch sử

    Ngày Sa-bát, theo nghĩa đen, có nghĩa là “nghỉ ngơi” hoặc “ngừng lại”, được Đức Chúa Trời thiết lập ngay từ lúc sáng tạo. Trong Sáng Thế Ký 2:3, Kinh Thánh ghi rõ: “Vậy, Đức Chúa Trời làm xong công việc Ngài trong ngày thứ sáu, và ngày thứ bảy Ngài nghỉ ngơi khỏi công việc Ngài đã làm. Ngài ban phước cho ngày thứ bảy và làm cho ngày đó nên thánh.” Đây là lần đầu tiên ngày Sa-bát được nhắc đến, khi Đức Chúa Trời ngừng công việc sáng tạo của mình để nghỉ ngơi.

    Tuy nhiên, việc giữ ngày Sa-bát như một lề luật không bắt đầu từ thời sáng tạo mà đến sau khi dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập. Trong Xuất Ê-díp-tô Ký 31:16-17, Đức Chúa Trời yêu cầu dân Y-sơ-ra-ên phải giữ ngày Sa-bát như một dấu hiệu giữa Ngài và họ: “Dân Y-sơ-ra-ên sẽ giữ ngày Sa-bát trải các đời của họ như một giao ước vĩnh viễn. Nó là dấu hiệu giữa ta và họ trong suốt các thế hệ.”

    Ngày Sa-bát – Ngày nghỉ ngơi trong sáng tạo và lịch sử cứu chuộc.
    Ngày Sa-bát là dấu ấn của sự nghỉ ngơi theo mệnh lệnh của Chúa trong cả sáng tạo và cứu chuộc.

    Các quy định về Ngày Sa-bát trong Cựu Ước

    Ngày Sa-bát trong Cựu Ước không chỉ đơn giản là một ngày nghỉ ngơi mà còn được coi là một ngày thánh. Dân Y-sơ-ra-ên được yêu cầu giữ ngày này bằng cách ngừng tất cả công việc, không làm việc gì trong ngày này, kể cả việc thu thập lương thực (Xuất Ê-díp-tô Ký 16:23). Trong Lê-vi Ký 23:3, Đức Chúa Trời chỉ rõ rằng Sa-bát là một ngày để thờ phượng, “Ngày Sa-bát là một ngày nghỉ ngơi thánh, là ngày để thờ phượng.”

    Ngoài việc không làm việc, ngày Sa-bát còn liên quan đến việc giải phóng nô lệ, giúp đỡ người nghèo và những người cần sự giúp đỡ. Việc giữ Sa-bát là một phần trong cam kết của dân Y-sơ-ra-ên đối với Đức Chúa Trời và là một cách để họ thể hiện sự vâng phục và lòng trung tín với Ngài.

    Ý nghĩa của Ngày Sa-bát

    Ngày Sa-bát không chỉ là một ngày nghỉ ngơi vật lý mà còn là một thời gian để dân Y-sơ-ra-ên tưởng nhớ và tôn thờ Đức Chúa Trời. Đối với họ, ngày Sa-bát là một dấu hiệu của giao ước giữa họ và Đức Chúa Trời. Nó là một cách để nhắc nhở họ về sự giải cứu của Đức Chúa Trời khi Ngài dẫn dắt họ ra khỏi Ai Cập (Đệ Nhị Luật 5:15). Trong ngày này, dân Y-sơ-ra-ên được mời gọi đến gần Đức Chúa Trời, tham gia các nghi lễ thờ phượng và tìm kiếm sự tái tạo tâm linh.

    Ngày Sa-bát còn là biểu tượng của sự nghỉ ngơi tâm linh, thể hiện sự tín thác vào Đức Chúa Trời và sự phụ thuộc vào Ngài. Nó là một cách để dân Y-sơ-ra-ên nhắc nhở chính mình rằng Đức Chúa Trời là Đấng tạo hóa và là Đấng cứu chuộc của họ.

    Ngày Sa-bát trong Tân Ước

    Mặc dù Ngày Sa-bát rất quan trọng trong Cựu Ước, nhưng trong Tân Ước, ý nghĩa của ngày này có sự thay đổi lớn. Đức Chúa Giê-su không hủy bỏ Ngày Sa-bát, nhưng Ngài đã giải thích và làm rõ những gì thực sự quan trọng trong ngày này. Trong Mác 2:27-28, Đức Chúa Giê-su nói: “Ngày Sa-bát được lập vì con người, chứ con người không phải vì ngày Sa-bát. Vì vậy, Con Người là Chúa của ngày Sa-bát.”

    Điều này cho thấy rằng Ngày Sa-bát không phải là một luật lệ nghiêm ngặt mà là một phần trong sự thờ phượng và đời sống của người tín hữu. Ngài cũng chỉ ra rằng công việc từ thiện, chữa bệnh và làm điều tốt là hợp lý vào Ngày Sa-bát, điều này khiến Ngài không bị phê phán khi chữa lành cho người bệnh trong ngày này (Mác 3:1-6).

    Ngày Sa-bát và sự thờ phượng trong Tân Ước

    Sau sự phục sinh của Đức Chúa Giê-su, ngày Sa-bát không còn được giữ nghiêm ngặt theo cách như trong Cựu Ước nữa. Thay vào đó, các tín hữu bắt đầu thờ phượng vào ngày Chủ nhật, ngày đầu tuần, để kỷ niệm sự phục sinh của Chúa Giê-su (Công vụ 20:7). Điều này thể hiện sự thay đổi trong cách thức thờ phượng, khi các tín hữu chuyển từ việc tuân thủ luật lệ của ngày Sa-bát sang sự tự do thờ phượng Chúa trong sự sống lại của Ngài.

    Tuy nhiên, ý nghĩa nghỉ ngơi trong Chúa vẫn không thay đổi. Trong Tân Ước, ngày Sa-bát được nhìn nhận như một biểu tượng của sự nghỉ ngơi tâm linh mà mỗi tín hữu có thể tìm thấy trong Đức Chúa Giê-su. Trong Ma-thi-ơ 11:28, Đức Chúa Giê-su mời gọi mọi người đến với Ngài để tìm sự nghỉ ngơi: “Hãy đến cùng ta, hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, ta sẽ cho các ngươi sự nghỉ ngơi.”

    Ngày Sa-bát và sự thờ phượng trong Tân Ước.
    Ngày Sa-bát trong Tân Ước nhấn mạnh thờ phượng và kết nối tâm linh với Chúa.

    Kết luận

    Ngày Sa-bát là một chủ đề sâu sắc và có ý nghĩa quan trọng trong Kinh Thánh. Trong Cựu Ước, nó là ngày để nghỉ ngơi, thờ phượng và kỷ niệm sự giải cứu của Đức Chúa Trời. Trong Tân Ước, sự thay đổi trong việc giữ ngày Sa-bát không phải là sự huỷ bỏ mà là sự chuyển hướng từ những quy định nghiêm ngặt sang sự nghỉ ngơi tâm linh trong Đức Chúa Giê-su. Mặc dù ngày Sa-bát có thể không còn được giữ theo cách thức cổ xưa, nhưng ý nghĩa của nó về sự thờ phượng, vâng phục và sự nghỉ ngơi trong Chúa vẫn tiếp tục tồn tại và có ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống của người tín hữu ngày nay.

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *