Thánh hóa là gì? Tại sao việc thánh hóa lại quan trọng trong đức tin?

Sự thánh hóa là một quá trình tách biệt dành riêng cho Đức Chúa Trời. Từ “thánh hóa” xuất phát từ chữ Hy Lạp hagiasmos, nghĩa là “sự tách biệt” hoặc “sự nên thánh.” Trong Giăng đoạn 17, Chúa Giê-xu nhấn mạnh rằng các tín đồ không thuộc về thế gian, cũng như chính Ngài không thuộc về thế gian: “Hãy lấy lẽ thật khiến họ nên thánh. Lời Cha tức là lẽ thật” (Giăng 17:17).

Đức Chúa Trời đã làm cho các tín đồ được thánh hóa nhờ sự liên kết với Đức Chúa Giê-xu Christ:
“Ấy là nhờ Ngài mà anh em ở trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Đấng mà Đức Chúa Trời đã làm nên sự khôn ngoan, sự công bình, sự nên thánh, và sự cứu chuộc cho chúng ta” (I Cô-rinh-tô 1:30). Điều này thể hiện sự tách biệt đời đời dành cho Đức Chúa Trời, và là một phần không thể thiếu trong sự cứu rỗi của chúng ta (Hê-bơ-rơ 10:10).

Quá trình thánh hóa trong Kinh Thánh và ý nghĩa của nó đối với Cơ Đốc nhân.
Sự thánh hóa trong Kinh Thánh là hành trình suốt đời, liên tục trưởng thành trong đức tin và trong mối quan hệ với Chúa.
Mục lục

    Sự thánh hóa trong đời sống thực tiễn

    Ngoài ý nghĩa vị trí được tách biệt với Chúa, sự thánh hóa còn đề cập đến kinh nghiệm thực tế của đời sống tín đồ. Đó là kết quả của sự vâng phục Lời Chúa và sự nỗ lực theo đuổi sự thánh khiết, như lời Kinh Thánh khuyên dạy:
    “Nhưng, như Đấng gọi anh em là thánh, thì anh em cũng phải thánh trong mọi cách ăn ở mình” (I Phi-e-rơ 1:15).
    “Không có sự nên thánh, thì chẳng ai được thấy Đức Chúa Trời” (Hê-bơ-rơ 12:14).

    Chúa Giê-xu, trong Giăng đoạn 17, nhấn mạnh rằng sự thánh hóa là một phần trong sứ mệnh mà mỗi tín đồ được kêu gọi:
    “Như Cha đã sai Con trong thế gian, thì Con cũng sai họ trong thế gian. Con vì họ tự làm nên thánh, hầu cho họ cũng nhờ lẽ thật mà được nên thánh vậy” (Giăng 17:18-19).

    Ngài đã tự mình thánh hóa vì mục đích mà Ngài được sai đến, và sự thánh hóa của Ngài trở thành mẫu mực cũng như nguồn sức mạnh cho sự thánh hóa của chúng ta. Qua sự liên kết này, tín đồ được gọi là “các thánh đồ,” nghĩa là những người được tách biệt để sống cho Đức Chúa Trời.

    Sự thánh hóa và hy vọng cuối cùng

    Theo Kinh Thánh, sự thánh hóa không chỉ giới hạn trong đời sống hiện tại mà còn có ý nghĩa vĩnh cửu. Sứ đồ Phao-lô cầu nguyện:
    “Nguyền xin chính Đức Chúa Trời bình an khiến anh em nên thánh trọn vẹn, và nguyền xin tâm thần, linh hồn, và thân thể của anh em đều được giữ vẹn, không chỗ trách được, khi Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta đến” (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:23).

    Sự thánh hóa hoàn hảo và trọn vẹn sẽ được hoàn thành khi tín đồ được vinh hiển cùng Đấng Christ:
    “Khi nào Đấng Christ, là sự sống của anh em, sẽ hiện ra, bấy giờ anh em cũng sẽ hiện ra với Ngài trong sự vinh hiển” (Cô-lô-se 3:4).

    Trạng thái vinh hiển này là sự tách biệt cuối cùng khỏi tội lỗi, nơi tín đồ sẽ hoàn toàn thánh khiết và được giống như Chúa:
    “Chúng ta biết rằng khi Ngài hiện đến, chúng ta sẽ giống như Ngài, vì sẽ thấy Ngài như vốn có thật vậy” (I Giăng 3:2).

    Tóm lại

    Sự thánh hóa mang ba khía cạnh quan trọng:

    • Thứ nhất, sự tách biệt một lần đủ cả khi tín đồ được cứu rỗi, thuộc về Đức Chúa Trời.
    • Thứ hai, quá trình thánh hóa trong đời sống hàng ngày khi tín đồ theo đuổi sự thánh khiết và sống vâng phục Lời Chúa.
    • Thứ ba, sự thánh hóa trọn vẹn khi tín đồ được vinh hiển, hoàn toàn tách khỏi tội lỗi và sống đời đời với Đức Chúa Trời.

    Như vậy, sự thánh hóa không chỉ là một trạng thái tách biệt mà còn là một quá trình và mục tiêu lớn lao trong đời sống đức tin, kết nối tín đồ với Chúa và hướng tới niềm hy vọng vĩnh cửu.

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *