Trong cuộc sống hiện đại, không hiếm người rơi vào trạng thái kỳ lạ: sở hữu đầy đủ vật chất, thành công trong sự nghiệp, gia đình êm ấm, nhưng sâu thẳm bên trong, họ vẫn cảm thấy trống rỗng. Điều này dường như mâu thuẫn với logic thông thường – rằng hạnh phúc đến từ việc đạt được những gì ta mong muốn. Vậy tại sao lại có cảm giác này? Bài viết dưới đây sẽ phân tích nguyên nhân của sự trống rỗng này, làm sáng tỏ thêm nhiều góc nhìn về vấn đề này.
Sự thiếu hụt ý nghĩa tâm linh
Một trong những lý do chính khiến con người cảm thấy trống rỗng dù có tất cả là vì họ thiếu đi sự kết nối với một ý nghĩa sâu sắc hơn trong cuộc sống. Vật chất, danh tiếng hay mối quan hệ chỉ đáp ứng được nhu cầu bề mặt, trong khi tâm hồn con người khao khát điều gì đó vĩnh cửu. Kinh thánh đã chỉ ra điều này trong Truyền đạo 3:11: “Ngài đã đặt sự vĩnh cửu trong lòng loài người.” Câu này nhấn mạnh rằng con người được tạo ra với một khoảng trống thiêng liêng mà chỉ sự kết nối với Đấng Tạo Hóa mới có thể lấp đầy. Khi chúng ta cố gắng thay thế điều đó bằng tiền bạc hay thành tựu, sự trống rỗng vẫn tồn tại, bởi những thứ đó không chạm đến bản chất sâu xa của con người.
Ví dụ, một doanh nhân thành đạt có thể sở hữu biệt thự, xe sang, nhưng nếu anh ta không tìm thấy mục đích sống vượt lên trên vật chất, anh ta sẽ sớm nhận ra mọi thứ trở nên vô nghĩa. Sự thiếu hụt tâm linh không phải là điều có thể đong đếm, nhưng nó len lỏi vào từng khoảnh khắc, khiến niềm vui trở nên ngắn ngủi.
Sự lệch pha giữa kỳ vọng và thực tế
Lý do thứ hai là con người thường đặt kỳ vọng quá lớn vào những gì họ theo đuổi. Chúng ta tin rằng một công việc tốt, một mối quan hệ hoàn hảo hay một tài khoản ngân hàng đầy ắp sẽ mang lại hạnh phúc bền vững. Nhưng khi đạt được, thực tế lại không như tưởng tượng. Điều này tạo ra một khoảng trống giữa mong muốn và trải nghiệm thực tế, dẫn đến cảm giác thất vọng sâu sắc.
Kinh thánh cảnh báo về điều này trong Ma-thi-ơ 6:19-20: “Đừng tích trữ của cải dưới đất, nơi mối mọt và rỉ sét làm hư hại… Nhưng hãy tích trữ của cải trên trời, nơi không có mối mọt hay rỉ sét phá hoại.” Câu này nhắc nhở rằng việc chạy theo những giá trị tạm bợ của thế gian chỉ dẫn đến hụt hẫng. Khi con người đặt hy vọng vào những thứ không bền vững, họ tự đặt mình vào vòng xoáy của sự trống rỗng, bởi kỳ vọng không bao giờ được đáp ứng trọn vẹn.

Bản chất tạm thời của niềm vui thế gian
Cuối cùng, cảm giác trống rỗng xuất hiện vì niềm vui từ vật chất hay thành công chỉ mang tính chất nhất thời. Một chiếc điện thoại mới, một chuyến du lịch xa hoa hay một lời khen ngợi có thể khiến ta vui vẻ trong chốc lát, nhưng rồi cảm giác ấy nhanh chóng tan biến. Điều này phản ánh bản chất phù du của cuộc sống, như được ghi lại trong Truyền đạo 1:2: “Phù hoa trên mọi sự phù hoa, mọi sự đều là phù hoa.” Vua Sa-lô-môn, người từng sở hữu tất cả – giàu sang, quyền lực, trí tuệ – cuối cùng vẫn kết luận rằng những thứ ấy không thể mang lại ý nghĩa thực sự.
Sự tạm thời này khiến con người rơi vào trạng thái “đã có nhưng vẫn thiếu”. Họ liên tục tìm kiếm điều gì đó mới mẻ để lấp đầy khoảng trống, nhưng vòng luẩn quẩn ấy không bao giờ kết thúc, trừ khi họ hướng đến một nguồn vui vĩnh cửu, như lời Chúa Giê-su trong Giăng 4:14: “Ai uống nước Ta sẽ cho thì chẳng bao giờ khát nữa; nhưng nước Ta sẽ cho trong người đó trở nên một mạch nước vọt lên đến sự sống đời đời.”
Cảm giác trống rỗng dù có mọi thứ không phải là một nghịch lý, mà là lời nhắc nhở về giới hạn của thế giới vật chất và nhu cầu tâm linh sâu sắc của con người. Sự thiếu hụt ý nghĩa, kỳ vọng sai lầm và bản chất tạm bợ của niềm vui thế gian là ba nguyên nhân chính dẫn đến trạng thái này. Kinh thánh không chỉ chỉ ra vấn đề mà còn đưa ra giải pháp: quay về với Đức Chúa Trời – nguồn mạch của sự sống và ý nghĩa. Chỉ khi tìm được sự bình an trong Ngài, con người mới có thể vượt qua cảm giác trống rỗng để sống một cuộc đời trọn vẹn, đúng như lời hứa trong Giăng 10:10: “Ta đã đến để chiên được sự sống, và được sự sống dư dật.”