https://tongdomucvusuckhoe.net/wp-content/uploads/2013/02/hap-hoi-vuon-cay-dau.jpg

5* NHỮNG NHẬP ĐỀ KHÁC NHAU:

E. “CÁC CON CHẲNG BAO GIỜ SUY NGHĨ RẰNG
CÁC CON ĐÃ ĐẮT GIÁ CHỪNG NÀO CHO CHA”

         Chúa Giêsu nói:

        Từ nay con đã hiểu biết những đau khổ đi trước cuộc tử nạn thực sự của Cha, bây giờ Cha sẽ cho con biết những đau thương của Cha trong cuộc tử nạn bằng hành động. Những đau đớn này sẽ đánh động tâm trí các con hơn khi các con chiêm ngắm. Nhưng các con suy niệm những cực hình của Cha rất ít, qúa rất ít. Các con chẳng suy nghĩ đến việc các con đã đắt gía chừng nào cho Cha, và phần rỗi của các con đã được thực hiện với bao là cực hình.

        Các con phàn nàn vì một tí trầy da, một cú va chạm, một tí nhức đầu. Các con không suy nghĩ rằng Cha, Cha chỉ còn là một vết thương, và vết thương trở nên trầm trọng hơn bởi rất nhiều thứ, và những thứ này tự sử dụng mình để hành hạ đấng tạo thành nên nó, bởi vì nó hành hạ Thiên Chúa Con đã bị hành hạ rồi, và nó không kính trọng Đấng Tạo Hóa của nó và là cha của việc tạo dựng.

        Nhưng các sự vật không đắc tội. Kẻ có tội là, và luôn luôn là con người, kẻ đắc tội từ ngày nó nghe Satan trong thiên đàng dưới đất. Các sự vật không có gai, không nọc độc, không độc ác cho tới lúc đó, các vật được tạo dựng cho con người, tạo vật được tuyển chọn. Thiên Chúa đã đặt con người làm vua, cho họ hình ảnh Người và giông giống như Người. Và trong tình yêu thân phụ của Người, Người không muốn các vật trở thành bẫy cho con người. Chính Satan đã gài bẫy, bắt đầu là trong con tim loài người, rồi cùng với hình phạt bởi tội, nó sản xuất cho họ những khó khăn và gai góc.

         Đây, Cha, một con người, Cha cũng chịu khổ cho các sự vật và bởi các sự vật, cùng với bởi con người. Con người đã cho Cha những hành hạ và lăng mạ, còn các sự vật là các khí giới.

         Bàn tay mà Thiên Chúa đã làm cho con người để phân biệt nó với các vật thô lỗ, bàn tay mà Thiên Chúa đã dạy con người sử dụng, bàn tay mà Thiên Chúa đã đặt xứng hợp với trí tuệ và cho nó có khả năng thi hành những mệnh lệnh của trí tuệ, phần chi thể rất hoàn bị này của các con, đáng lẽ nó phải chỉ có những âu yếm êm đềm cho Con Thiên Chúa, đấng chỉ có những âu yếm êm đềm cho nó, và chữa lành nó nếu nó bệnh. Nhưng nó đã phản động chống lại Con Thiên Chúa, đã đánh Người những bạt tai, những cái vả bằng tay bọc sắt. Nó tự trang bị khí giới, roi vọt, tự trở thành những gọng kìm để giật râu, giật tóc, và búa để đóng đinh.

         Những bàn chân con người, đáng lẽ nó phải lẹ làng chạy tới tôn thờ Con Thiên Chúa, nó đã lanh lẹ tới để bắt Cha, xô đẩy Cha, lôi kéo Cha qua các nẻo đường cho tới nơi các lý  hình,  và  cho  Cha những cú đá mà nó cho là bất chính nếu làm cho một con lừa bất kham.

         Miệng con người, đáng lẽ phải dùng để nói những lời – tiếng nói mà chỉ con người mới được ban giữa tất cả mọi sinh vật được tạo dựng – để ca ngợi và chúc tụng Con Thiên Chúa, đã tự làm đầy bằng những lời phạm thượng, những lời dối trá, những lời lăng mạ, cùng một lúc với nước bọt phun ra để chống lại Cha.

         Trí tuệ con người, một bằng chứng về nguồn gốc trên trời của nó, đã mòn mỏi để tưởng tượng ra những kiểu hành hạ tinh xảo nghiêm khắc nhất. Con người, toàn bộ con người, đã dùng tất cả những gì cấu tạo nên nó để hành hạ Con Thiên Chúa. Nó đã kêu gọi trái đất, dưới mọi hình thức, giúp nó trong việc hành hạ. Nó đã dùng đá của dòng suối làm tạc đạn để đả thương Cha, dùng cành cây làm dùi côn để đánh Cha, dùng sợi gai cuốn lại làm giây để lôi Cha và làm xẻ thịt Cha. Nó dùng chà gai làm triều thiên như lửa cắm vào cái đầu mệt mỏi của Cha. Nó dùng những khoáng chất như một cái roi lợi hại hơn. Nó dùng cả cây sậy làm dụng cụ để hành hạ, những cục đá trên đường làm bẫy cho đôi chân lảo đảo của người hấp hối phải leo lên để chịu đóng đinh.

         Rồi những thứ ở dưới đất liên kết với những thứ ở trên trời: Cái lạnh lúc hừng đông cho tấm thân đã qúa kiệt quệ vì cơn hấp hối trong vườn. Gió làm cho dữ dội hơn các vết thương, mặt trời làm tăng nhiệt và sốt, ruồi muỗi, bụi bặm làm mờ đôi mắt mệt mỏi mà tay bị trói không thể bảo vệ được.

         Và những thứ trên trời liên kết với những vải sợi che đậy sự trần truồng cho Con Người: đồ da trở nên roi, áo len dính vào các vết thương mở ra bởi roi đòn, làm cho khốn khổ ở mỗi cử động bởi sự cọ sát và xé rách.

         Tất cả, tất cả, tất cả đều dùng để hành hạ Con Thiên Chúa, đấng mà bởi Người, mọi sự được tạo thành, vào lúc Người trở nên tấm bánh dâng tiến Thiên Chúa. Tất cả mọi sự đều trở nên thù hận và chống lại Người. Maria ơi, Giêsu của con, Người không nhận được một sự khích lệ nào do bất cứ một cái gì. Giống như những con rắn độc trở thành điên tiết, tất cả mọi sự hiện hữu đều cắn xé vào da thịt Cha và làm tăng nỗi khổ của Cha.

         Phải nghĩ đến những điều ấy khi các con đau khổ. Hãy so sánh nỗi bất toàn của các con với sự toàn vẹn của Cha, nỗi khổ của Cha và nỗi khổ của các con, để nhận biết rằng Chúa Cha yêu các con, vì Người đã không yêu Cha vào giờ ấy, và hãy yêu Người với tất cả con người của các con, như Cha đã yêu Người, mặc dù sự khắt khe của Người.

 6*  TỪ BIỆT LAZARÔ

         Giêsu đang ở Bêtani. Bây giờ là buổi chiều, một buổi chiều yên tĩnh của tháng tư. Qua các cửa sổ lớn của phòng tiệc, ta thấy khu vườn của Lazarô toàn là hoa nở. Ngoài kia, vườn cây ăn trái giống như một đám mây những cánh hoa nhẹ. Một mùi thơm của mầu xanh mới, mùi hơi đắng của hoa các cây ăn trái, của hoa hồng và nhiều thứ hoa pha trộn nhau. Cùng theo vào với làn gió êm của buổi chiều, làm hơi gợn sóng chiếc màn gió giăng trên cửa ra vào, và làm rung động ánh sáng của chiếc đèn treo ở giữa phòng, một mùi thơm tươi mát của hoa dạ hương, hoa linh lan, hoa lài, pha lẫn với mùi tinh dầu hiếm qúi của thuốc thơm mà Maria Mađalêna đã xức cho Giêsu của cô. Mái tóc Người vẫn còn có vẻ đậm mầu hơn từ khi xức dầu.

         Trong phòng thấy có Simon, Phêrô, Mathêu và Batôlômêo. Không thấy các người khác, có lẽ họ ra ngoài vì bận việc.

         Giêsu đứng dậy khỏi bàn và quan sát những ru-lô giấy da mà Lazarô chỉ cho Người. Maria Magđala lượn quanh trong phòng. Cô giống như con bướm bị ánh sáng lôi cuốn, cô ta chỉ biết lượn đi lượn lại chung quanh Giêsu của cô. Matta trông chừng các người đầy tớ đang dọn đi những cái khăn rực rỡ qúi báu đã trải trên bàn.

         Giêsu đặt chiếc ru-lô xuống trên cái bàn nhỏ cao cẩn ngà voi nổi bật trên nền gỗ đen bóng, rồi Người nói: “Lazarô, ra ngoài đi.   Thầy cần nói chuyện với con”.

         -Lạy Chúa, ngay lập tức – Rồi Lazarô đứng dậy khỏi cái ghế của ông ở bên cạnh cửa sổ và theo Giêsu đi ra vườn, nơi những tia sáng sau cùng của ban ngày hòa lẫn với những tia đầu tiên của vầng trăng sáng rực rỡ.

         Giêsu đi về phía bên kia vườn, nơi có ngôi mộ của Lazarô, bây giờ đầy hoa hồng bao quanh cái cửa mộ rỗng. Bên trên, trên một tảng đá hơi nghiêng có khắc những chữ: “Lazarô, hãy ra ngoài!” Giêsu dừng lại ở đó. Ngôi nhà đã khuất sau các cây và các hàng rào cây, người ta không còn nhìn thấy nữa. Ở đây yên lặng tuyệt đối và cô quạnh tuyệt đối.

         -Lazarô, bạn Thầy – Giêsu nói trong khi đứng ngay trước mặt Lazarô và nhìn ông chằm chằm với nụ cười buồn trên khuôn mặt gầy và lợt lạt hơn thường lệ. “Lazarô, bạn Thầy, con biết Thầy là ai không?”

         -Thầy? Nhưng Thầy là Giêsu Nazarét, Giêsu êm dịu của con, Giêsu thánh của con, Giêsu toàn năng của con.

         -Những điều đó là với con. Còn với thế giới thì Thầy là ai?

         -Thầy là Đấng Messi của Israel.

         -Và sao nữa?

         -Thầy là đấng Thiên Chúa đã hứa, đấng thiên hạ đợi trông… Nhưng tại sao Thầy hỏi con vậy? Thầy nghi ngờ đức tin của con sao?

         -Không, Lazarô. Nhưng Thầy muốn ký thác cho con  một  sự thật. Chưa có ai biết điều này, trừ Mẹ Thầy và một trong những người của Thầy. Mẹ Thầy, bởi vì không có gì mà Mẹ không biết. Người kia, bởi vì nó tham dự vào chuyện này. Đối với những người khác, trong ba năm nay, Thầy đã nói nhiều lần, nhưng tình yêu của họ có hiệu qủa như một thứ thuốc mê, nó đặt trở ngại cho sự thật mà Thầy đã loan báo. Họ đã không thể hiểu hết… Nhưng thà rằng họ không hiểu, nếu không, để ngăn cản một tội ác, họ lại phạm một tội ác khác một cách vô ích, vì việc phải đến sẽ đến, mặc dầu là tội sát nhân. Nhưng Thầy muốn nói điều đó với con.

         -Thầy nghĩ rằng con yêu Thầy ít hơn họ sao? Thầy nói về tội ác nào vậy? Thứ tội ác nào phải xảy ra? Nói đi Thầy, nhân danh Thiên Chúa! – Lazarô bứt rứt.

         -Ừ, Thầy nói. Thầy không nghi ngờ tình yêu của con. Thầy chỉ nghi ngờ một chút rằng: chính ở con, Thầy ký gởi ý muốn của Thầy…

         -Ôi! Giêsu của con! Nhưng chuyện đó người ta chỉ làm khi người ta gần chết. Con, con đã làm khi con hiểu rằng con sẽ không trở lại, và con phải chết.

         -Nhưng Thầy, Thầy phải chết.

         -Không! – Lazarô phát ra một tiếng rên sâu thẳm.

         -Đừng có la lên. Đừng để ai nghe thấy. Thầy cần nói với một mình con. Lazarô bạn Thầy, con có biết lúc này đang xảy ra chuyện gì không? Lúc này là lúc con đang ở gần Thầy, trong tình bạn trung thành mà con dành cho Thầy ngay từ những lúc đầu tiên, và nó không hề bị xáo trộn bởi bất cứ một nguyên nhân tác động nào? Có một người, với những người khác, đang mặc cả về giá bán Con Chiên. Con biết con chiên đó tên gì không? Nó gọi là: Giêsu Nazarét.

         -Không! Qủa thực Thầy có những kẻ thù, nhưng không ai có thể bán Thầy! Ai? Đứa nào vậy?

         -Một trong những người của Thầy. Đó chỉ có thể là một trong những người mà Thầy đã làm cho nản lòng thê thảm. Một người mà vì mệt mỏi chờ đợi, muốn loại trừ con người mà từ nay chỉ còn là mối nguy hiểm cá nhân. Hắn tin hắn có thể vãn hồi danh tiếng, theo như hắn nghĩ, ở bên những kẻ mạnh của thế giới. Nhưng trái lại, hắn sẽ bị khinh miệt bởi thế giới những kẻ sống cũng như thế giới các kẻ ác phạm. Hắn đi đến chỗ chán ngán Thầy, mệt mỏi phải chờ đợi cái điều mà với mọi phương tiện, hắn cố gắng để đạt tới: sự vinh quang nhân loại, điều mà trước tiên hắn theo đuổi ở Đền Thờ, rồi hắn tin là có thể đạt được với Vua Israel, bây giờ hắn lại tìm kiếm nó trong Đền Thờ và nơi những người Rôma… Hắn hy vọng… Nhưng Rôma, nếu họ biết thưởng công những tôi tớ trung thành của họ, họ cũng biết chà đạp dưới chân, bằng sự khinh bỉ, những tên chó săn đê tiện. Hắn đã chán ngán Thầy, chán ngán chờ đợi, chán ngán cái gánh nặng hắn phải mang để làm người tốt. Đối với kẻ xấu, nếu phải tỏ ra tốt, họ phải giả vờ là mình tốt. Đó là một gánh nặng, người ta có thể chịu đựng một ít thời gian… và rồi… và rồi người ta không thể nữa… người ta sẽ tự giải phóng cho mình để lại trở nên tự do. Tự do? Đó là điều những kẻ xấu tin. Nhưng đó không phải là tự do. Thuộc về Thiên Chúa là tự do. Chống lại Thiên Chúa, đó là ngục tù với những thanh sắt và xiềng sắt, những gánh nặng và những roi đòn mà không một người tù khổ sai chèo thuyền nào, không một người nô lệ đi xây cất nào, phải chịu dưới làn roi của tên cai ngục như vậy.

         -Ai vậy? Nói cho con đi. Ai vậy Thầy?

         -Vô ích.

         -Không. Có ích chứ… A!… chỉ có thể là hắn: cái tên lúc nào cũng có việc trong nhóm của Thầy. Tên mà mới đây không lâu, đã xúc phạm đến cô em của con. Đó là Judas Iscariot.

         -Không. Đó là Satan. Thiên Chúa mặc xác thịt nơi Thầy: Giêsu. Satan mặc xác thịt nơi hắn: Judas Kêriot. Một ngày… rất xa rồi… ở đây, trong khu vườn của con, Thầy đã an ủi những nước mắt, Thầy đã tha thứ cho một linh hồn bị rơi vào đống bùn. Thầy đã nói rằng sự bị chiếm hữu là sự truyền nhiễm của Satan, nó chích thứ nước cốt thịt của nó vào trong vật thể để làm cho nó biến tính. Thầy đã nói đó là cuộc hôn nhân của linh hồn với Satan và với các thú tính. Nhưng sự chiếm hữu chỉ là một tí so với việc nhập thể. Thầy sẽ được chiếm hữu bởi các thánh của Thầy, và các thánh của Thầy cũng được chiếm hữu bởi Thầy. Nhưng chỉ mình Đức Kitô là Thiên Chúa đúng như Người là ở trên Trời, bởi vì Thầy là Thiên Chúa mặc lấy xác thể. Chỉ có một sự nhập thể Thiên Chúa. Cũng vậy, chỉ có một sự nhập thể Satan: Lucifer, đúng như nó là ở trong nước của nó, bởi vì chỉ trong việc giết Con Thiên Chúa, Satan mới nhập thể. Hắn, trong lúc Thầy nói với con đây, đang ở trước Đại Pháp Đình. Hắn lo toan cho việc hạ sát Thầy và dấn thân vào việc đó. Nhưng không phải hắn, mà là Satan. Bây giờ hãy nghe đây, Lazarô, người bạn trung thành. Thầy nói với con vài lời thỉnh cầu. Con đã không bao giờ từ chối Thầy điều gì. Tình yêu của con to lớn đến độ, vẫn không làm suy giảm sự kính trọng, con đã luôn luôn linh hoạt ở bên Thầy bằng hàng ngàn sự giúp đỡ, bằng biết bao dự phòng và bao lời khuyên khôn ngoan mà Thầy hàng chấp nhận, bởi vì Thầy thấy trong qủa tim con một lòng thật sự ước ao cho ích lợi của Thầy.

         -Ôi! Chúa của con! Nhưng niềm vui của con chính là được săn sóc Thầy. Con sẽ làm gì bây giờ nếu con không còn được săn sóc cho Thầy của con và Chúa của con nữa? Thật là qúa ít, qúa ít, những điều mà Thầy đã cho phép con làm! Món nợ của con đối với Thầy là người đã trả Maria lại cho tình yêu và danh dự của con, và Thầy đã ban sự sống lại cho con như là… Ôi! Tại sao Thầy nhắc cho con cái chết để làm cho con sống cái giờ này? Từ nay, tất cả sự sợ hãi về cái chết và tất cả những lo lắng của linh hồn, do Satan mang tới, vào lúc con phải trình diện trước Thẩm Phán Vĩnh Cửu, con đã vượt thắng hết, và khi đó là bóng tối… Giêsu, Thầy làm sao vậy? Tại sao Thầy run và tái mét hơn bao giờ hết? Mặt Thầy còn trắng bạch hơn bông hồng trắng này héo dưới ánh trăng. Ôi, Thầy! Dường như máu và sự sống đã rời bỏ Thầy…

         -Thật sự, Thầy giống như một người đang chết. Những mạch máu đã mở rộng. Toàn thể Jêrusalem, và từ đó Thầy có thể nói: tất cả các kẻ thù của Thầy ở giữa những người quyền hành của Israel, dính những cái miệng trống rỗng của họ vào Thầy, để hút máu và sự sống của Thầy. Họ muốn làm cho câm đi, cái tiếng nói mà từ ba năm nay đã quấy rầy họ, tất cả chỉ vì yêu họ… Bởi vì mọi lời Thầy, dù là những lời của tình yêu, đều là những lay động và mời gọi tâm hồn họ tỉnh ngộ. Nhưng họ không muốn nghe tâm hồn họ, và họ đã trói nó bằng sợi giây nhục dục chấp ba. Và không phải chỉ những người quyền hành… nhưng là toàn thể Jêrusalem sẽ hăm hở chộp lấy Đấng Vô Tội và muốn cái chết cho Người. Và cùng với Jêrusalem, là cả miền Juđê, và cùng với Juđê là Pêrê, Iđumê, miền Thập Tỉnh, miền Galilê, Syro-Phênici… toàn thể Israel họp nhau tại Sion  để mừng lễ Vượt Qua của Đức Kitô từ người sống thành người chết… Lazarô, con đã chết và đã sống lại, hãy nói cho Thầy: chết là gì? Con đã cảm thấy gì? Con nhớ được những gì?

         -Chết?… Con không nhớ được rõ ràng nó là thế nào. Từ một sự đau đớn lớn lao, tiếp đến một sự mệt mỏi lớn lao… Rồi hình như con không phải chịu đựng nữa, mà chỉ có một giấc ngủ say. Ánh sáng và tiếng động càng lúc càng trở nên yếu và xa xăm… Các cô em con và Maximin nói là con có làm những dấu hiệu tỏ ra đau đớn dữ dội… Nhưng con, con chả nhớ gì hết…

         -Đúng. Tình thương của Chúa Cha đã làm cho trung tâm cảm giác trí thức của người đang chết cùn lụt đi, để họ chỉ còn phải chịu đựng trong thân xác thôi, để nó được thanh tẩy trong cơn hấp hối, giống như một tiền luyện ngục. Nhưng Thầy… và từ cái chết, con nhớ được gì?

         -Chẳng có gì cả Thầy ạ. Con có một khoảng trống tối mù trong trí thức, một khoảng không trống rỗng. Trong đời con, con đã có một khoảng ngắt mà con không biết làm sao để nối liền lại. Con không nhớ. Nếu con nhìn vào đáy cái lỗ đen này, nơi đã giữ con trong bốn ngày, thì dù đó là ban đêm và con giống như ở trong bóng tối, và dù không nhìn thấy, con cũng cảm thấy cái lạnh ẩm bốc lên từ nội tạng và thổi lên mặt, đó là cảm giác. Nhưng khi con nghĩ tới bốn ngày này, con không có gì. Hư không, đó là từ để tả.

         -Đúng. Những kẻ trở lại thì không thể nói  được.  Mầu  nhiệm được tiết lộ từ từ cho những kẻ đi tới đó. Nhưng Thầy, Lazarô, Thầy biết điều Thầy sẽ phải chịu đựng. Thầy  biết  rằng  Thầy  sẽ  chịu đựng với tất cả ý thức. Không có một đồ uống nào làm cho dịu bớt, không một mê mệt nào làm cho cơn hấp hối của Thầy bớt khốc liệt. Thầy cảm thấy Thầy đang chết. Thầy đã cảm thấy nó… Thầy đã đang chết, Lazarô. Giống như người phải chịu đựng một thứ bệnh nan y, Thầy tiếp tục chết trong ba mươi ba năm nay rồi. Cái chết càng lúc càng gia tốc theo đà Thầy tới gần giờ này. Trước tiên, chết là biết rằng mình sinh ra để làm Đấng Cứu Chuộc. Rồi chết vì thấy mình bị đánh bại, bị kết án, chế diễu, bách hại, xiềng xích… Mệt chừng nào! Rồi… Chết bởi phải có ở bên cạnh, càng lúc càng gần, cho tới lúc nó quấn chặt lấy Thầy như con bạch tuộc với người đắm tàu, cái đứa sẽ trở nên cho Thầy một tên phản bội. Thật muốn nôn mửa! Bây giờ Thầy chết, bị xé nát vì phải nói “vĩnh biệt” với các bạn thân, và với Mẹ Thầy.

         -Ôi! Thầy! Thầy khóc? Con biết rằng Thầy cũng đã khóc trước mồ của con. Nhưng bây giờ… Thầy lại khóc nữa. Thầy lạnh ngắt. Tay Thầy lạnh như tay người chết. Thầy đau khổ… Qúa đau khổ!…

         -Thầy cũng là người, Lazarô. Thầy không phải chỉ là Thiên Chúa mà thôi. Là người, Thầy có những cảm giác, những tâm tình. Và tâm hồn Thầy lo lắng khi nghĩ đến Mẹ Thầy… Cũng vậy, Thầy nói với con, sự hành hạ trở nên kinh khủng ghê gớm cho Thầy bởi phải chịu đựng sự kề cận với tên phản bội, sự thù ghét qủi quái của đủ thứ người, sự câm điếc của những kẻ, tuy không ghét, nhưng không biết yêu cho linh hoạt, vì yêu một cách linh hoạt là phải trở nên như người yêu muốn và như người yêu dạy.  Trái lại, ở đây… Đúng, có nhiều kẻ yêu Thầy, nhưng họ vẫn là họ, chứng nào tật nấy. Họ không trở nên một cái tôi khác vì tình yêu đối với Thầy. Con có biết ai trong những người thân yêu nhất của Thầy, đã biết thay đổi bản tính tự nhiên của mình, để trở nên của Đức Kitô, như Đức Kitô muốn không? Chỉ có một người thôi: Em Maria của con. Nàng đã bước từ một thú tính hoàn toàn hư hỏng để tiến tới một siêu tính thần linh. Và việc đó nhờ một sức mạnh duy nhất là tình yêu.

         -Thầy đã cứu chuộc cô ta.

         -Thầy đã cứu chuộc tất cả bởi lời Thầy. Nhưng chỉ mình cô ta đã thay đổi hoàn toàn nhờ tác động của tình yêu. Nhưng Thầy đã nói: những khổ não đến với Thầy bởi tất cả những thứ này thật là kinh khủng. Và Thầy chỉ thở hắt ra khi tất cả đã được làm trọn. Sức lực của Thầy gập lại… Thập giá sẽ nhẹ hơn những hành hạ về trí tuệ và tình  cảm…

         -Thập giá?! Không! Ôi! không! Cái đó qúa tàn khốc! Qúa nhục nhã! Không! – Lazarô từ nãy đến giờ vẫn giữ đôi tay lạnh giá của Giêsu trong tay ông, trong khi đứng đối diện với Thầy của ông, bây giờ ông buông ra và ngồi sụp xuống cái ghế ở gần ông, lấy hai tay ôm mặt và khóc một cách tuyệt vọng.

         Giêsu lại bên ông, đặt tay trên đôi vai đang rung động vì nức nở. Người nói: “Cái gì vậy? Chính Thầy là kẻ sắp chết, phải yên ủi con là người sống? Bạn ơi, Thầy cần sức mạnh và sự giúp đỡ, và Thầy xin con. Chỉ có con mới có thể cho Thầy. Những người khác, rất tốt là họ không biết, bởi vì nếu họ biết, họ sẽ làm đổ máu… Thầy không muốn các con chiên trở thành những chó sói, dù là bởi tình yêu đối với Đấng Vô Tội. Mẹ Thầy… ôi! Trái tim Thầy như bị đâm thâu khi nói đến Mẹ!… Mẹ Thầy đã phải lo lắng chừng nào! Bà cũng đang chết vì kiệt quệ. Mẹ cũng đã chết từ ba mươi ba năm, và bây giờ Mẹ chỉ còn là một vết thương, giống như nạn nhân của một cuộc hành hình dã man. Thầy qủa quyết với con rằng những tư tưởng đó là một cuộc giao chiến giữa thần trí và con tim Thầy, giữa tình yêu và lý trí để quyết định là có chính đáng không việc xa lìa Mẹ, gởi Mẹ trở về ngôi nhà của Mẹ, nơi mà Tình Yêu đã làm cho Mẹ trở thành mẹ, và thưởng thức nụ hôn cháy lửa của Người và nhảy mừng trong sự xuất thần của kỷ niệm này, và với những con mắt linh hồn không ngừng xem thấy không khí bị thổi và bị lay động bởi làn ánh sáng của sứ thần. Ở Galilê, tin tức về cái chết của Thầy sẽ chỉ đến vào lúc hầu như Thầy đã có thể nói với Mẹ: “Mẹ ơi, con đã thắng!” Nhưng Thầy không thể, không, Thầy không thể làm như vậy. Giêsu đáng thương, bị đè nặng bởi tội lỗi thế giới, cần phải được khích lệ, mà Mẹ Thầy sẽ cho Thầy sự khích lệ này. Thế giới còn đáng thương hơn, nó cần cả hai Nạn Nhân. Bởi vì người đàn ông đã phạm tội với người đàn bà, nên Người Đàn Bà phải chuộc tội, cũng như Người Đàn Ông chuộc tội. Bao lâu thời gian chưa điểm, Thầy còn cho Mẹ những nụ cười bảo đảm… Nhưng Mẹ run… Thầy biết. Mẹ cảm thấy cuộc tra tấn đang tiến lại gần. Thầy biết. Và Mẹ đẩy nó ra do một sự ghê tởm tự nhiên, và do một tình yêu thánh. Cũng như Thầy, Thầy đẩy cái chết ra, bởi vì Thầy là một người sống mà phải chết. Nhưng khốn nạn, nếu Mẹ biết rằng chỉ còn năm ngày nữa… Mẹ sẽ không sống nổi cái giờ này. Nhưng Thầy muốn Mẹ sống, để có thể kéo ra sức mạnh từ làn môi Mẹ, cũng như Thầy đã kéo sự sống ra từ cung lòng Mẹ. Thiên Chúa muốn có Mẹ trên đồi Calvê của Thầy, để hòa nước của nước mắt đồng trinh Mẹ với rượu máu Thiên Chúa của Thầy, để cử hành thánh lễ Misa đầu tiên. Con biết Lễ Misa là gì không? Con không biết, con không thể biết. Đó là cái chết của Thầy được áp dụng trường tồn cho nhân loại còn sống hay đang phải đau khổ. Đừng khóc, Lazarô! Mẹ rất mạnh, Mẹ không khóc. Mẹ đã khóc trong suốt cuộc đời làm mẹ của Mẹ rồi. Bây giờ Mẹ không khóc nữa. Mẹ đã đóng đanh nụ cười trên khuôn mặt Mẹ… Con có thấy khuôn mặt Mẹ thế nào trong thời gian sau cùng này không? Mẹ đã đóng đanh nụ cười trên mặt Mẹ để khích lệ Thầy. Thầy bảo con hãy bắt chước Mẹ Thầy. Thầy không thể giữ cái bí mật của Thầy cho một mình Thầy nữa. Thầy nhìn khắp chung quanh để kiếm một người bạn chân thành và chắc chắn, Thầy đã gặp cái nhìn ngay thật của con. Thầy tự nhủ: “Với Lazarô”. Thầy, khi con có một ách nặng đè trên tim, Thầy đã kính trọng điều bí mật của con, và Thầy đã bảo vệ nó chống lại những tò mò, dù là rất tự nhiên của con tim. Thầy cũng xin con một sự kính trọng như vậy đối với bí mật của Thầy. Sau này… sau khi Thầy chết, con sẽ nói. Con sẽ nói về cuộc đàm thoại này, để người ta biết rằng Giêsu đã hoàn toàn ý thức để đến với cái chết, đến với những hành hạ mà Người đã biết trước. Và để người ta cũng biết rằng không có gì mà Người không biết, dù là về người khác, dù là về định mệnh của Người; cũng để người ta biết rằng trong lúc Người còn có thể chạy trốn, Người đã không muốn trốn, bởi vì tình yêu vô biên của Người đối với loài người chỉ cháy bằng sự hoàn tất lễ hy sinh của Người cho họ.

         -Ôi! Trốn đi Thầy! Trốn đi! Con muốn giúp Thầy chạy trốn ngay đêm nay. Có một lần Thầy đã chạy trốn sang Ai Cập! Bây giờ cũng hãy trốn đi. Nào, chúng ta đi ngay. Chúng ta mang theo Mẹ Maria và hai cô em của con, và chúng ta đi… Thầy biết, không một sự giầu sang nào có thể giữ con lại. Sự giầu có của con cũng như của Maria và Matta, là chính Thầy. Nào, chúng ta đi.

         -Lazarô ơi, khi ấy Thầy trốn là vì chưa đến giờ. Bây giờ giờ đã đến, nên Thầy ở lại.

         -Vậy thì con đi với Thầy. Con sẽ không rời Thầy.

         -Không. Con ở lại đây. Bởi vì được phép ăn con chiên vượt qua tại nhà mình, nếu nơi ở cách Jêrusalem không xa hơn khoảng đường được đi trong ngày Sabát. Vậy cũng như mọi năm, con sẽ ăn con chiên của con ở đây. Nhưng rồi hãy để các cô em của con tới… vì lẽ Mẹ Thầy… Ôi! Chẳng giấu gì con, ôi Tử Đạo, những bông hồng của tình yêu Thiên Chúa! Vực thẳm! Vực thẳm! Và ở kia, bây giờ đang nổi dậy, đang bốc lên những ngọn lửa thù ghét để cắn vào qủa tim Mẹ! Các cô em của con thì được. Các cô can đảm và linh hoạt… Và Mẹ Thầy sẽ là một kẻ hấp hối, cúi mình trên thi thể của Thầy. Một mình Gioan thì không đủ. Đó là tình yêu, Gioan, nhưng nó thiếu sự già dặn chín chắn. Nó sẽ trưởng thành để trở nên một người trong sự tan nát của những ngày sắp tới. Nhưng Mẹ sẽ cần đến các bà trên những vết thương ghê gớm của Mẹ. Con sẽ cho Thầy các em con chứ ?

         -Nhưng con luôn luôn cho Thầy tất cả, tuyệt đối tất cả, với niềm vui. Con chỉ khổ bởi vì Thầy hỏi con qúa ít!…

         -Con thấy Thầy không nhận của ai khác như Thầy đã nhận của các bạn ở Bêtani. Đó cũng là một trong những điều mà những kẻ bất công đã kết tội Thầy nhiều lần. Nhưng ở đây, giữa các con, Thầy tìm thấy đủ để an ủi Người vì những sự chua cay của người. Ở Nazarét, chính Thiên Chúa được an ủi ở bên cạnh Sự Hoan Lạc Độc Nhất của Thiên Chúa, còn ở đây là Người. Trước khi lên đường đến với cái chết, Thầy cám ơn con, người bạn trung thành, âu yếm, lịch thiệp, ân cần, biệt đãi, thông cảm, kín đáo, quảng đại. Thầy cám ơn con vì tất cả. Sau này Cha Thầy sẽ thưởng cho con.

         -Nhưng con đã có tất cả với tình yêu của Thầy và với sự cứu chuộc  của  Maria.

         -Ồ, không. Con còn phải có rất nhiều. Con sẽ có. Hãy nghe đây. Đừng thất vọng như vậy. Hãy cho Thầy sự thông minh của con, để Thầy có thể nói với con điều Thầy còn xin con nữa. Con hãy ở lại đây và chờ đợi…

         -Không. Điều đó thì không. Tại sao Maria và Matta được mà con không được?

         -Bởi vì Thầy không muốn cho con làm thối nát thân con như tất cả những người tự làm mình thối nát. Jêrusalem trong những ngày sắp tới sẽ hư thối như không khí ở chung quanh một xác chết đang thối rữa. Nó sẽ thình lình nổ tung khi một người qua lại vô ý đụng chân vào. Người bị nhiễm trùng làm lan sự nhiễm trùng. Chướng khí của họ làm cho những kẻ ít độc ác cũng trở thành điên, kể cả các môn đệ Thầy. Họ sẽ chạy trốn. Họ sẽ đi đâu trong sự hỗn loạn của họ? Tới nhà Lazarô. Trong ba năm nay, đã bao lần họ đến đây để tìm một cái bánh, một cái giường, một sự bảo vệ, một nơi trú, một vị Thầy… Bây giờ họ cũng sẽ trở lại. Giống như những con chiên bị tan đàn vì chó sói bắt mất kẻ chăn, chúng sẽ chạy về chuồng. Con hãy thu thập họ. Hãy làm cho họ lại can đảm. Hãy nói với họ rằng Thầy tha cho họ. Thầy giao phó cho con sự tha thứ của Thầy cho họ. Họ sẽ không được bình an vì đã bỏ trốn. Hãy bảo họ đừng rơi vào một tội lớn hơn, tức là tuyệt vọng về sự tha thứ của Thầy.

         -Tất cả đều chạy trốn à?

         -Tất cả, trừ Gioan.

         -Thưa Thầy, Thầy sẽ không bảo con đón nhận Judas chứ? Hãy làm cho con chết vì hành hạ, nhưng điều này thì đừng bảo con. Đã nhiều lần tay con run lên trên thanh gươm lo âu, muốn giết sự ô nhục của gia đình, nhưng con đã không làm, vì con không phải là kẻ tàn bạo. Con chỉ thử làm thôi. Nhưng con thề với Thầy rằng nếu con gặp lại Judas, con sẽ xiết cổ nó như một đứa phải chịu trận.

         -Con sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa. Thầy qủa quyết điều đó với con.

         -Nó sẽ trốn? Không sao. Con đã nói: “Nếu con gặp nó”. Bây giờ con nói: “Con sẽ tìm gặp nó, dù là ở tận chân trời góc bể, và con sẽ giết nó”.

         -Con không được ước ao như vậy.

         -Con sẽ làm điều đó.

         -Con sẽ không làm, bởi vì nơi nó ở, con không tới được.

         -Ở trong giữa Đại Pháp Đình? Trong nơi Thánh? Ở những nơi đó cũng vậy, con sẽ gặp nó và con sẽ giết nó.

         -Nó sẽ không ở những nơi ấy.

         -Trong nhà Hêrôđê? Con sẽ bị giết, nhưng trước đó con đã giết nó rồi.

         -Nó sẽ ở nhà Satan. Còn con, con sẽ không bao giờ ở nhà Satan. Nhưng hãy bỏ ngay những tư tưởng sát nhân của con đi, nếu không, Thầy sẽ lánh xa con.

         -Ôi! ôi!… Nhưng… Vâng, vì Thầy… Ôi! Thầy! Thầy! Thầy!…

         -Ừ, Thầy của con… Con sẽ đón nhận các môn đệ, con sẽ củng cố cho họ, dẫn dắt họ về với bình an. Thầy là sự bình an. Và cả sau đó… sau đó con sẽ giúp họ. Bêtani sẽ luôn luôn là Bêtani, bao lâu sự thù ghét không đến lục soát ở cái tổ ấm tình yêu này, vì hy vọng làm phân tán ngọn lửa của nó. Nhưng trái lại, nó sẽ lan ra khắp thế giới, và thắp sáng tất cả lên. Lazarô, Thầy chúc lành cho con vì tất cả những gì con đã làm và những gì con sẽ làm.

         -Chẳng có gì. Chẳng có gì. Thầy đã kéo con ra khỏi sự chết, và Thầy không cho phép con bảo vệ Thầy. Vậy con sẽ làm gì?

         -Con đã cho Thầy những căn nhà của con. Con thấy không?  Điều đó đã được viết: căn nhà Thầy ở đầu tiên tại Sion tọa lạc trên mảnh đất thuộc về con. Căn nhà sau cùng cũng vậy nữa. Định mệnh đã cho Thầy là khách của con. Nhưng con không thể bảo vệ Thầy khỏi cái chết được. Thầy đã hỏi con ngay lúc đầu tiên của cuộc đàm thoại này rằng: “Con biết Thầy là ai không?” Bây giờ Thầy trả lời: “Thầy là Đấng Cứu Thế”. Đấng Cứu Thế phải hoàn tất sự hy sinh của mình cho tới việc sát tế sau cùng. Ngoài ra, con hãy tin rằng: Đấng bị treo trên thập giá, bị phơi bày ra trước cái nhìn khinh bỉ của thế giới, không phải là một người còn sống, mà là người đã chết. Bởi vì Thầy đã chết, bị giết bởi vắng bóng tình yêu hơn, và trước khi bị giết vì hành hạ.

         Và bạn ơi, còn một điều nữa: ngày mai, lúc hừng đông, Thầy sẽ đi Jêrusalem, và con sẽ nghe nói rằng dân thành Sion đã hoan hô vị Vua của nó như một kẻ chiến thắng, vị vua đầy hiền dịu, đi vào thành, cỡi trên một con lừa. Chớ gì sự khải hoàn này không làm cho con ảo tưởng, và không làm cho con đoán xét rằng Sự Khôn Ngoan đang nói với con đây đã không khôn ngoan trong buổi chiều êm đềm này. Còn nhanh hơn ngôi sao đổi ngôi vạch một đường trên nền trời rồi biến mất trong không gian không ai biết, lòng ưu ái của dân chúng cũng biến mất như vậy. Và trong vòng năm buổi chiều nữa, cũng vào giờ này, Thầy sẽ bắt đầu chịu sự hành hạ với một cái hôn lừa đảo, nó sẽ biến những cái miệng ngày mai mở ra để tung hô vạn tuế, thành những cơ đoàn phạm thượng ghê gớm, và những tiếng kêu kết án hung dữ.

         Phải, hỡi Sion, hỡi Israel, sau cùng ngươi sẽ có Con Chiên Vượt Qua. Ngươi sẽ có nó trong nghi thức sắp tới. Này đây, Hy Lễ đã được chuẩn bị từ bao thế kỷ. Tình Yêu đã sinh ra nó bằng cách sửa soạn nó như một cuộc phối hợp phu thê trong một cung lòng không tì ố, và Tình Yêu đã tiêu hao nó. Đây là Hy Lễ có ý thức, không phải như một con chiên, trong khi người bán thịt mài dao để cắt cổ nó, nó vẫn gặm cỏ non, hay không hề biết gì khi húc cái mũi hồng vào vú mẹ. Nhưng Ta, Ta là Con Chiên rất ý thức để nói “vĩnh biệt” với đời sống, vời người mẹ, với bạn bè, và đi đến với kẻ sát tế để nói: “Này tôi đây”. Tôi là của nuôi loài người. Satan đã đặt trong con người một cái đói không bao giờ được no nê, không bao giờ có thể no thoả. Chỉ có một thứ đồ ăn có thể làm cho no, bởi vì nó làm dịu cơn đói. Của ăn đó đây: Con Người. Đây là bánh của ngươi, đây là rượu của ngươi. Hỡi loài người, hãy ăn lễ Vượt Qua của ngươi. Hãy vượt qua biển đỏ lửa hoả hào của Satan. Được nhuộm bằng máu Ta, ngươi sẽ vượt qua và được thoát lửa hỏa ngục. Các ngươi có thể vượt qua. Các tầng trời, bị dồn ép bởi ước muốn của Ta, các cửa đời đời của nó đã hé mở. Hãy nhìn, hỡi vong linh các kẻ chết! Hãy nhìn, hỡi nhân loại đang sống! Hãy nhìn, hỡi các linh hồn sẽ mặc một thân xác trong tương lai! Hãy nhìn, hỡi các thiên thần của Thiên Đàng! Hãy nhìn, hỡi các qủi của hỏa ngục! Hãy nhìn, Lạy Chúa Cha! Hãy nhìn, ôi Thánh Linh! Lễ vật Hy Sinh mỉm cười, nó không khóc nữa.

         Tất cả đã được nói. Từ biệt bạn. Con cũng vậy, Thầy sẽ không thấy con nữa trước khi chết. Chúng ta hãy cho nhau cái hôn từ biệt, và đừng nghi ngờ. Họ sẽ nói với con: “Đó là thằng điên! Đó là thằng qủi! Một tên dối trá! Nó đã chết, mà nó nói nó là sự sống”. Với họ, và đặc biệt với chính mình con, hãy trả lời: “Người đã là, và Người vẫn là sự thật và sự sống. Người là kẻ thắng sự chết. Tôi biết điều đó. Người không thể chết mãi. Tôi chờ Người”. Và khi chưa cháy hết dầu của ngọn đèn mà bạn hữu chuẩn bị sẵn sàng để làm ánh sáng soi cho nhân loại được mời đến dự tiệc cưới của kẻ chiến thắng, thì Người – chú rể – đã trở lại. Và ánh sáng lần này sẽ không bao giờ tắt nữa. Hãy tin điều đó, Lazarô. Hãy vâng theo ước muốn của Thầy. Con nghe con chim họa mi này, nó hót dường như sau khi đã phải nín lặng vì tiếng nức nở của con. Hãy làm như nó. Tâm hồn con, sau những tiếng khóc không thể tránh được trên Lễ Vật Hy Sinh, nó sẽ hát với sự bảo đảm, bài ca của đức tin. Nguyện con được chúc phúc bởi Chúa Cha, bởi Chúa Con, bởi Chúa Thánh Thần.

         Con đã chịu đựng chừng nào suốt đêm, từ 23 giờ ngày thứ năm: mồng một tháng ba, cho tới năm giờ sáng ngày thứ sáu. Con thấy Chúa Giêsu trong nỗi lo âu hơi bớt hơn ở Gétsêmani một tí, đặc biệt là khi Người nói về Mẹ Người, về tên phản bội, và khi Người tỏ ra sợ hãi cái chết. Con vâng lệnh Chúa Giêsu để viết vào một cuốn sổ riêng, để làm thành một tập Cuộc Tử Nạn chi tiết hơn. Cha thấy khuôn mặt của con sáng nay… hình ảnh lờ mờ về những đau khổ đã chịu đựng… Con không nói hơn về sự kiện này, vì con ngượng không tả được.

 

Comments are closed.