https://tongdomucvusuckhoe.net/wp-content/uploads/2013/01/Duc-me-sau-bi.jpg

“Bài Thơ của Con Người – Thiên Chúa”

Viết bởi: Maria Valtorta

Chuyển ngữ:  Nữ tu Phạm Thị Hùng CMR

Cuộc Khổ Nạn – Quyển 9

3* NHỮNG NHẬP ĐỀ KHÁC NHAU:

C. “CHA ĐÃ KHỔ KHI THẤY MẸ CỦA CHA PHẢI KHỔ”

        Chúa Giêsu nói với con:

 Cha không quên những đau khổ của Maria Mẹ Cha: đau khổ bởi thấy Mẹ phải nát lòng vì viễn ảnh những đau thương của Cha, đau khổ bởi thấy Mẹ phải khóc. Vì thế Cha không từ chối gì cùng Mẹ. Mẹ đã cho Cha tất cả, Cha cũng cho Mẹ tất cả. Mẹ đã chịu hết mọi thứ đau thương, Cha cũng cho Mẹ tất cả niềm vui.

Cha muốn rằng khi các con nghĩ đến Mẹ Maria, các con hãy suy ngắm cơn hấp hối dài mà Mẹ đã chịu trong suốt ba mươi ba năm, và lên tới tột đỉnh dưới chân Thánh Giá. Mẹ đã chịu cơn hấp hối đó cho các con. Cho các con, những chế diễu của đám đông coi Người là mẹ một thằng điên. Cho các con, những phiền trách của bà con và của những nhân vật quan trọng. Cho các con, sự từ chối bề ngoài của Cha: “Mẹ và anh em Thầy là những kẻ làm theo ý Thiên Chúa”.

        Và ai đã làm hơn Mẹ trong việc vâng theo Ý Muốn đáng sợ này, là cái bắt Mẹ phải chịu tra tấn bởi nhìn thấy Con Mẹ chịu cực hình?

        Cho các con, những mệt nhọc khi cần phải đến tìm Cha ở nơi nọ nơi kia. Cho các con, những hy sinh: từ việc phải rời mái nhà nhỏ của Mẹ để trà trộn vào đám đông, tới việc từ bỏ quê quán để tìm đến ở giữa sự huyên náo của Jêrusalem. Cho các con, nhiệm vụ phải giao thiệp với kẻ luôn luôn che dấu sự phản bội trong qủa tim hắn. Cho các con, nỗi đau phải nghe thiên hạ kết án Cha là bị qủi ám, là theo tà giáo. Tất cả, tất cả cho các con.

        Các con chẳng biết rằng Cha yêu Mẹ Cha chừng nào. Các con chẳng suy nghĩ rằng con tim của người con Mẹ Maria nhậy cảm và tình nghĩa chừng nào. Các con nghĩ rằng các khổ hình của Cha chỉ là thuần túy thể xác, hay cùng lắm, các con kể thêm được khổ hình tinh thần do sự ruồng bỏ sau cùng của Chúa Cha.

        Không, các con ơi. Những tình cảm của con người, Cha đều cảm thấy. Cha phải khổ khi thấy Mẹ Cha phải khổ, khi thấy mình phải dẫn Mẹ như một con chiên tới nơi cực hình, phải làm cho lòng Mẹ tan nát bởi các cuộc chia ly liên tiếp, ở Nazarét trước khi đi rao giảng, cuộc từ giã cấp bách trước cuộc tử nạn của Cha mà Cha đã chỉ cho con, từ giã trước bữa Tiệc Ly mà Mẹ đã biết sự phản bội của Judas, rồi cuộc từ giã khủng khiếp trên Calvê.

        Cha đau khổ khi thấy mình bị khinh dể, bị ghét, bị vu khống, bị bao vây bởi những kẻ tò mò nguy hiểm, không chịu quay về với sự thiện, mà chỉ quay về sự ác. Cha đã khổ vì đủ mọi thứ dối trá mà cha nghe hay nhìn thấy ở chung quanh Cha: Sự gian dối của những người Pharisiêu giả nhân giả nghĩa, chúng gọi Cha là Thầy, và chúng hỏi Cha những câu hỏi, không phải bởi chúng tin vào sự thông biết của Cha, nhưng để dẫn Cha vào bẫy; sự gian dối của những người mà Cha đã ban cho biết bao ơn lành, mà họ đã trở nên những kẻ kết án Cha nơi Đại Pháp Đình hay nơi tòa án. Sự gian dối của những kẻ có dự mưu lâu dài, tinh tế như Judas, kẻ đã bán Cha mà vẫn làm ra vẻ mình là môn đệ, kẻ đã chỉ Cha cho lý hình bằng một dấu hiệu của tình yêu. Cha đã chịu đựng sự dối trá của Phêrô, kẻ bị bắt giữ bởi sự sợ hãi loài người.

Bao là dối trá, bao là phản tặc đối với Cha là Chân Lý! Ngày nay cũng còn biết bao dối trá có liên can tới Cha. Các con nói rằng các con yêu Cha, nhưng các con không yêu Cha. Các con đặt tên Cha trên môi các con, nhưng trong qủa tim, các con tôn thờ Satan, và các con theo các luật phản trái với luật của Cha.

        Cha đau khổ khi nghĩ rằng trước giá trị vô biên của sự hy sinh của Cha: lễ Hy Sinh của một Thiên Chúa, qúa ít người được cứu rỗi. Tất cả, Cha nói: tất cả mọi người, qua mọi thế kỷ của trái đất, thích sự chết hơn là sự sống đời đời, làm cho lễ hy sinh của Cha thành vô ích. Tất cả đều hiện diện trước mắt Cha. Và với sự hiểu biết này, Cha đã ra đi để gặp cái chết.

        Hỡi Gioan nhỏ, con coi Giêsu của con và Mẹ Người đã chịu đau khổ một cách sâu xa và lâu dài trong cái tôi luân lý của các Ngài. Vậy hãy kiên nhẫn, nếu con phải chịu đựng. “Không có môn đệ nào hơn thầy mình”. Cha đã nói rồi.

        Ngày mai, Cha sẽ nói về những đau khổ tinh thần. Bây giờ con hãy nghỉ ngơi. Bình an  cho  con.

        Tiếp đó Mẹ Maria đã trả lời cho lời cầu nguyện phát ra từ trái tim con, sau khi con đọc những lời được viết dưới mẫu ảnh Trái Tim Vô Nhiễm Mẹ: “Lạy Mẹ rất dịu hiền của chúng con, xin hãy tỏ cho chúng con những bí mật của trái tim vô nhiễm Mẹ. Xin hãy cho một tia sáng rất êm đềm, rất trong trắng của Mẹ xuyên thấu vào trái tim chúng con, để thay đổi và chuẩn bị chúng con cho cuộc viếng thăm của Chúa Thánh Thần”. Và con đã thêm vào: “Lạy Mẹ Chúa Giêsu và Mẹ con, xin hãy tiết lộ cho con những bí mật của trái tim Mẹ, và chuẩn bị tim con bằng ánh sáng của Mẹ”.

        Mẹ đã trả lời: “Mẹ đã dìm con vào trong trái tim Mẹ, và Mẹ cho con biết những niềm vui và những nước mắt của Mẹ. Mẹ đã cho chiếu vào tim con những luồng sáng bác ái của Mẹ, để làm cho con hiểu tiếng nói của Con Mẹ và những ánh sáng của Chúa Thánh Linh. Vì nếu không có ánh sáng của Thánh Linh, trái tim các con sẽ ở trong tối tăm và yên lặng. Luôn luôn là Chúa Thánh Linh, bạn tình của Mẹ, làm cho các con hiểu biết chân lý và thánh hóa các con cho Thiên Chúa. Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Thần phải hiện diện trong qủa tim các con, để các con có thể hiểu những bí mật của Thiên Chúa trong ba điều thể hiện này: Quyền Phép, Sự Cứu Chuộc, và Tình Yêu. Chúa Cha luôn luôn hiện diện trong các con thực của Người bởi lòng tốt của Người, Chúa Con thể hiện bằng giáo lý của Người, Chúa Thánh Thần bởi ánh sáng của Người, bởi vì Người không bao giờ vắng bóng ở nơi có sự thánh hóa, và lời của Giêsu con Mẹ là sự thánh hóa do sự ban phép của Chúa Cha, đấng yêu thương các con. 

4* NHỮNG NHẬP ĐỀ KHÁC NHAU:

D. “CHA ĐÃ LÀ, VÀ CHA VẪN LÀ CON THIÊN CHÚA,
NHƯNG CHA CŨNG LÀ CON LOÀI NGƯỜI”

         Chúa Giêsu nói:

        Sự đau khổ của cơn hấp hối về tinh thần của Cha, con đã chiêm ngắm trong buổi chiều thứ năm. Con đã thấy Giêsu của con ngã sụp như một người bị đánh tử thương, cảm thấy sự sống của mình chạy trốn qua các vết thương làm cho mất máu, hay như một người bị chế ngự bởi sự tổn thương tâm thần qúa sức chịu đựng. Con thấy sự tăng trưởng của tổn thương này đã đạt tới cực điểm của nó trong việc máu tràn ra, vì bị kích động do mất thăng bằng về tuần hoàn, bởi nỗ lực Cha đã làm để thắng mình và chịu đựng những sức nặng chụp xuống trên Cha.

        Cha đã là, và Cha vẫn là Con Thiên Chúa tối cao, nhưng Cha cũng là con loài người. Cha muốn rằng qua những trang này, lưỡng tính giống nhau và toàn thiện của Cha được giải thích rõ ràng.

        Do Thiên Tính của Cha, các lời Cha được làm chứng để tin, và nó cho lời Cha có những âm giọng mà chỉ mình Thiên Chúa có thể có. Do nhân tính của Cha, Cha có những nhu cầu, những khát vọng, những thống khổ mà Cha đã tỏ cho các con thấy là Cha chịu đựng trong xác thịt của một người thật, và Cha đề nghị với các con như một kiểu mẫu cho nhân tính của các con, cũng như Cha huấn luyện trí tuệ các con bằng giáo thuyết của Thiên Chúa thật.

        Qua dòng thời gian của bao thế kỷ, do những hành động tán loạn của nhân tính bất toàn của các con, các con đã làm cho thiên tính rất thánh của Cha cũng như nhân tính rất hoàn hảo của Cha bị giảm bớt, bị biến dạng trong khi các con trình bày lưỡng tính ấy. Các con đã làm cho nhân tính của Cha trở thành không thực tế và vô nhân, cũng như làm cho bộ mặt Thiên Chúa của Cha trở thành qúa nhỏ, bằng cách các con từ chối bao nhiêu điểm mà các con không muốn biết, hay vì các con không thể nhận ra với trí tuệ đã bị giảm thiểu bởi trụy lạc, tật xấu, thuyết vô thần, thuyết nhân bản, thuyết duy lý.

        Vào giờ bi thảm này, giờ khai mào cho những khốn nạn của toàn thế giới, Cha đến để làm dịu mát trong trí óc các con, bộ mặt lưỡng tính của Cha: Là Thiên Chúa và là người, để các con biết Cha đúng như Cha là, để các con biết Cha sau bao điều mà chủ nghĩa ngu dân đã che đậy Cha cho khỏi trí tuệ các con, để các con yêu Cha và trở về với Cha, và để các con được cứu rỗi nhờ trung gian của Cha. Đó là dung nhan Vị Cứu Tinh của các con mà ai tin và yêu Người thì được cứu rỗi.

        Trong những ngày này, Cha đã cho con biết những đau khổ thể chất của Cha, nó đã hành hạ nhân tính của Cha. Cha đã cho con biết những đau khổ tinh thần của Cha, nó liên kết, đan lồng vào và hòa tan với những đau khổ của Mẹ Cha, giống như những cây leo chằng chịt ở vùng nhiệt đới, người ta không thể gỡ ra được, không thể tách ra từng giây riêng biệt, mà chỉ có cách, với một lát dao, người ta cắt gọn hết để mở một lối đi; hay giống như các mạch máu của cơ thể, người ta không thể tách rời một mạch để máu không đi vào, bởi vì chỉ có một thứ máu lỏng làm đầy tất cả các mạch. Hay hơn nữa, người ta không thể ngăn cản một thai nhi đang thành hình trong lòng mẹ cho khỏi chết nếu người mẹ chết, bởi vì sự sống là vậy: sức nóng, của nuôi, máu của người mẹ, theo nhịp cử động của qủa tim bà, thấm nhập, chuyển vào cho thai nhi qua các nội màng để thai nhi sống, rồi sinh ra là một người.

        Mẹ, ôi người mẹ trong trắng đã mang Cha, không phải chỉ trong chín tháng mà các bà mang cái qủa của giống người, nhưng trong suốt đời Mẹ. Trái tim chúng ta đã liên kết bởi những sợi giây thiêng liêng và luôn luôn cùng một nhịp đập. Không một giọt nước mắt từ mẫu nào rơi xuống mà không thấm ướt trái tim Cha bằng muối của nó, và không một tiếng rên rỉ nội tâm nào của Cha mà không vọng vang trong lòng Mẹ để khơi dậy nỗi đau thương của Mẹ.

        Các con khổ khi thấy bà mẹ của một đứa con đang chờ chết vì một chứng bệnh nan y, hoặc mẹ của một kẻ bị kết án tử hình bởi sự nghiêm khắc của công lý loài người. Vậy hãy nghĩ đến Mẹ Cha là người mà ngay từ phút đầu tiên cưu mang Cha, đã run sợ khi nghĩ đến Cha sẽ bị kết án; người mẹ mà từ lần đầu tiên cho Cha một cái hôn trên làn da mềm đỏ hồng của bé sơ sinh, đã cảm thấy những vết thương tương lai của con mình. Người mẹ này đã muốn cho Cha mười, một trăm, một ngàn lần sự sống của mình, để ngăn cản Cha trưởng thành và tiến tới lúc phải sát tế hy sinh. Người mẹ này đã biết, đã phải ước ao cái giờ kinh khủng này để nhận lãnh Thánh Ý Chúa, vì vinh danh Chúa và vì lòng tốt đối với nhân loại. Không, không có một cơn hấp hối nào dài hơn, và chấm dứt trong một đau thương lớn hơn cơn hấp hối của Mẹ Cha.

        Và không có một đau khổ nào lớn hơn và hoàn toàn hơn đau khổ của Cha. Cha là một với Chúa Cha. Người đã yêu Cha bằng tất cả vĩnh cửu như một mình Thiên Chúa có thể yêu. Người được thỏa lòng nơi Cha, và Người tìm thấy nơi Cha niềm vui Thiên Chúa của Người. Và Cha, Cha đã yêu Người như một mình Thiên Chúa có thể yêu, và Cha đã tìm thấy niềm vui Thiên Chúa của Cha trong sự hợp nhất với Người. Những tương quan khôn tả nối kết đời đời Chúa Cha với Con Ngài thì không thể giải thích được, dù là với ngôn ngữ của Cha, vì nó toàn vẹn, trong khi sự thông minh của các con thì không toàn vẹn. Các con không thể hiểu, không thể biết được Thiên Chúa là gì bao lâu các con chưa ở với Người trên Trời.

        Và rồi, giống như sức của nước dâng cao ép vào bờ đê, Cha cảm thấy sự công thẳng của Chúa Cha đối với Cha cứ tăng trưởng lên từng giờ và từng giờ. Để làm chứng nhân chống lại loài người hung bạo, không muốn hiểu Cha là ai, trong đời sống công khai của Cha, Người đã mở Trời ra ba lần: ở sông Giođan, trên núi Tabor, và ở Jêrusalem buổi chiều trước cuộc tử nạn. Nhưng Người đã làm thế vì loài người, chứ không phải để cho Cha một chút khuây khỏa. Từ đây, Cha là kẻ phải đền tội.

        Maria ơi, nhiều khi Thiên Chúa cho loài người biết một trong các tôi trung của Người, để lay động và lôi kéo họ về với Người qua sự trung gian của người tôi tớ này, nhưng cũng có khi bằng chính những đau khổ của người đó. Bằng cách ăn bánh cay đắng của sự công thẳng Thiên Chúa, người tôi trung này đích thân trả cái giá cho sự nâng đỡ và phần rỗi của anh em mình. Không phải sao? Các nạn nhân phải đền tội đều biết sự công thẳng của Thiên Chúa. Chỉ sau khi sự công thẳng được nguôi thì sự vinh quang mới tới. Điều đó không giống như tình yêu Cha: Cha cho các nạn nhân của tình yêu Cha những cái hôn. Cha là Giêsu, là Đấng Cứu Chuộc. Cha đã chịu đau khổ, và do kinh nghiệm cá nhân, Cha biết thế nào là cái khổ bị Chúa Cha nhìn với vẻ khắt khe, và bị Người bỏ rơi. Cha không bao giờ khắt khe và không bao giờ bỏ rơi ai. Cha tiêu hủy nạn nhân của tình yêu Cha giống như vậy, nhưng trong lò lửa của tình yêu.

        Giờ đền tội càng tới gần, Cha càng cảm thấy Chúa Cha xa dần. Luôn luôn: càng xa cách Chúa Cha, nhân tính của Cha càng cảm thấy bị giảm bớt sự nâng đỡ của thiên tính, và Cha chịu đựng điều đó bằng mọi cách.

        Sự xa cách Thiên Chúa dẫn tới sự sợ hãi, sự dính bén vào đời sống, sự lạt lẽo, sự mệt mã, sự buồn chán. Sự xa cách càng sâu xa, hậu qủa càng trầm trọng. Sự xa cách hoàn toàn sẽ dẫn tới tuyệt vọng. Vì theo thánh chỉ của Thiên Chúa, người ta càng cảm thấy bất xứng với Thiên Chúa thì người ta càng khổ, vì linh hồn sống động cảm thấy bị xa lìa với Thiên Chúa cũng như thân xác sống động cảm thấy bị cắt mất một chi thể. Đó là một nỗi đau lạ lùng, nặng nề, mà ai không cảm thấy thì không hiểu được. Cha đã cảm thấy. Cha đã phải biết tất cả để Cha có thể biện hộ cho các con trước tòa Chúa Cha về tất cả mọi vấn đề, kể cả nỗi thất vọng của các con. Ôi! Cha đã cảm thấy thế nào là câu nói: “Tôi cô đơn một mình. Tất cả đã phản bội tôi, bỏ rơi tôi. Kể cả Chúa Cha, kể cả Thiên Chúa cũng không giúp tôi nữa”.

        Chính vì thế mà Cha đã thực hiện những kỳ công bí nhiệm của ơn thánh trong những con tim khốn nạn vì bị thất vọng đè nặng, và Cha xin những linh hồn ưu tuyển của Cha uống chén rất đắng mà Cha đã có kinh nghiệm uống, để cho những người bị chìm trong biển thất vọng không từ chối Thánh Gía mà Cha trao cho họ như một cái neo cứu rỗi, nhưng họ hãy bám chặt vào nó để Cha có thể dẫn họ vào bờ bến hạnh phúc, nơi chỉ có sống trong bình an.

        Trong buổi chiều thứ năm, một mình Cha biết Cha cần Chúa Cha chừng nào! Tâm hồn Cha đã ở trong cơn hấp hối vì phải cố gắng vượt qua hai đau khổ lớn nhất của con người: phải từ giã người mẹ rất yêu mến của Cha và phải kề cận với người bạn bất trung. Đó là hai vết thương thiêu đốt trái tim Cha. Vết thương thứ nhất thiêu đốt bằng nước mắt, vết thương thứ hai bằng sự thù ghét.

        Cha đã phải bẻ bánh với tên Cain của Cha. Cha phải nói với nó như bạn hữu để không tố giác nó cho những người khác mà Cha biết có thể gây bạo động để ngăn cản tội ác, vả lại, vô ích, vì tất cả đã được ghi trong cuốn sách lớn của đời sống: sự chết thánh thiện của Cha và cái chết tự vẫn của Judas. Chúa Cha không kết án một cái chết vô ích nào nữa. Không dòng máu nào ngoài dòng máu của Cha phải đổ ra hay bị làm cho đổ ra nữa. Sợi giây thắt nghẹn sự sống này đã dấu sẵn trong cái túi dơ bẩn là thân xác tên phản bội. Máu nó đã được bán cho Satan. Máu này, khi rơi xuống đất, không thể được pha trộn với máu rất thanh khiết của Đấng Vô Tội.

        Hai vết thương này đã rất đủ để biến Cha thành kẻ hấp hối trong cái tôi của Cha. Nhưng Cha là kẻ phải đền tội, là nạn nhân, là con chiên. Con chiên này, trước khi bị cắt họng, đã biết dấu hiệu của thanh sắt đỏ. Nó biết những cú đánh, nó biết sự lột da, nó biết việc buôn bán ở hàng thịt. Không phải chỉ ở phút sau cùng nó mới biết cái lạnh của con dao đâm thấu vào họng để làm chảy máu và giết chết. Trước đó, nó đã phải từ bỏ tất cả: đồng cỏ, nơi nó đã lớn lên, người mẹ mà trong lòng bà, nó được nuôi nấng và sưởi ấm, các bạn bè nó đã cùng sống. Tất cả, Cha đã biết tất cả, Cha: Con Chiên Thiên Chúa.

        Vậy Satan tiến lại trong khi Chúa Cha rút về Trời. Nó đã đến vào lúc khởi đầu của sứ mạng Cha, để thử làm cho Cha trở lưng. Bây giờ nó lại đến. Đây là giờ của nó, ngày Sabát của Satan.

        Từng đoàn và từng đoàn qủi sứ ở trên mặt đất đêm ấy để dẫn dắt tới chung kết việc mê hoặc các con tim, và đặt vào đó ước muốn hạ sát Đức Kitô ngày hôm sau. Mỗi Pháp Đình Viên có thằng qủi của họ. Hêrôđê có tên qủi của ông, Pilatô cũng vậy, và cả những người Do Thái sẽ xin máu Cha đổ xuống trên họ, cũng được qủi hộ tống. Các tông đồ cũng có tên cám dỗ ở bên cạnh. Nó ru ngủ các ông trong khi Cha phải héo hon. Nó chuẩn bị cho các ông đi tới chỗ hèn nhát. Con hãy quan sát năng lực của kẻ trong sạch: Gioan, kẻ trong sạch, là người đầu tiên trong tất cả, đã tự giải phóng khỏi nanh vuốt của ma qủi và trở lại ngay với Giêsu của ông, và đã hiểu niềm ước ao không diễn tả được của Thầy mình, và dẫn Mẹ Maria đến cho Cha. Nhưng Judas có Lucifer, và Cha, Cha cũng có Lucifer. Hắn có nó ở trong tim, Cha có nó ở bên cạnh. Chúng ta là hai nhân vật chính của tấn bi kịch, và Satan săn sóc từng người trong hai chúng ta. Sau khi đã dẫn Judas tới điểm không tài nào trở lui được nữa, nó quay về phía Cha.

        Với mưu cơ hoàn hảo của nó, nó bày ra trước mắt Cha những hành hạ về thể xác với một vẻ thực tế không tài nào tả hơn được. Ở trong sa mạc cũng vậy, nó đã bắt đầu bằng thể xác. Cha đã thắng nó bằng lời cầu nguyện. Thần trí Cha đã chế ngự cái sợ của thể xác.

        Khi ấy nó bày cho Cha thấy chết như vậy là vô ích. Tốt hơn là hãy sống cho chính mình, không cần bận rộn tới loài người vô ơn; sống giầu sang, hạnh phúc, được yêu mến; sống cho Mẹ Cha để không làm mẹ phải khổ; sống để dẫn về cho Thiên Chúa, sau một thời gian dài giảng đạo cho biết bao người mà dù sau khi Cha chết, họ cũng sẽ không quên Cha. Như vậy Cha sẽ là thầy không phải chỉ trong ba năm, nhưng trong nhiều ngũ niên và nhiều ngũ niên. Và Cha sẽ kết thúc sau khi đã làm cho tất cả đều thấm nhuần giáo lý của Cha. Các thần của nó sẽ giúp Cha hấp dẫn loài người. Phải chăng Cha không thấy các thiên thần của Thiên Chúa không can thiệp để giúp Cha? Rồi sau đó Thiên Chúa sẽ tha cho Cha khi Ngài nhìn thấy mùa gặt các kẻ tin mà Cha dẫn về cho Ngài. Trong sa mạc nó cũng cám dỗ cha thử thách Thiên Chúa cách bất cẩn. Cha đã thắng nó bằng lời cầu nguyện. Thần trí Cha đã chế ngự các cám dỗ về tinh thần.

        Nó lại bày ra cho Cha sự từ bỏ của Thiên Chúa. Chúa Cha không thương Cha nữa. Cha bị chất đầy tội lỗi thế giới. Cha làm Người kinh tởm. Người lánh mặt, Người bỏ Cha một mình. Người giao phó Cha cho sự chế nhạo của một lũ đông hung dữ. Người không chấp nhận cho Cha dù một tí khích lệ thần linh của Người. Cô đơn, cô đơn, cô đơn. Vào giờ này, chỉ có Satan ở gần Đấng Kitô. Thiên Chúa và loài người vắng mặt, vì họ không yêu Cha. Họ ghét Cha hoặc họ dửng dưng. Cha đã cầu nguyện để lời cầu nguyện của Cha che lấp tiếng của Satan. Nhưng lời cầu nguyện của Cha không bay lên với Thiên Chúa nữa, nó rơi trở lại trên Cha như những cục đá trong khổ hình ném đá, và nó chà nát Cha dưới khối nặng của nó. Trước đây, lời cầu nguyện của Cha luôn luôn là một sự âu yếm dâng lên Chúa Cha, một tiếng nói bay lên và được đáp trả bằng những âu yếm của tiếng nói người cha, bây giờ nó như chết, nặng nề, tung lên một cách vô ích về một bầu trời khép kín.

        Khi ấy Cha cảm thấy sự chua cay từ đáy chén đắng, mùi vị của sự tuyệt vọng. Đó cũng là điều Satan mong ước: dẫn Cha tới tuyệt vọng để biến Cha thành nô lệ của nó. Cha đã thắng sự tuyệt vọng chỉ nhờ sức mạnh của riêng Cha, bởi vì Cha muốn thắng nó. Chỉ với sức mạnh của một người, vì Cha chỉ còn là một người, và Cha chỉ còn là một người không được Thiên Chúa giúp đỡ.

        Khi Thiên Chúa giúp thì rất dễ dàng để nâng bổng cả thế giới lên và cầm giữ nó như một trò chơi trẻ con, nhưng khi Thiên Chúa không giúp nữa thì sức nặng của một bông hoa cũng làm cho mệt mỏi.

        Cha đã thắng sự tuyệt vọng và kẻ tạo ra nó là Satan, để phục vụ Thiên Chúa và các con, trong khi ban Sự Sống cho các con. Cha đã biết cái chết. Không phải cái chết của kẻ bị đóng đinh – nó ít khốc liệt hơn – nhưng là cái chết toàn diện, có ý thức, của một tay đô vật té ngã sau khi đã toàn thắng, trái tim bị bể ra, máu trào ra do sự cố gắng vượt sức. Cha bị đổ mồ hôi máu. Cha đổ mồ hôi máu để trung thành với thánh ý Thiên Chúa.

        Đó là tại sao một thiên thần đã đến trong cơn đau khổ của Cha, để tỏ cho Cha thấy niềm hy vọng của bao linh hồn sẽ được cứu rỗi nhờ sự hy sinh của Cha, nó như một liều thuốc cho cái chết của Cha.

        Tên của các con! Đối với Cha, mỗi người là một giọt thuốc tiêm vào mạch máu của Cha, để làm cho nó lại căng lên và hoạt động trở lại. Mỗi người là một sự sống trở lại, một ánh sáng trở lại, một sức mạnh trở lại cho Cha, để trong những hành hạ vô nhân đạo, Cha không kêu la cái đau của một con người, không thất vọng đối với Thiên Chúa mà nói rằng Người qúa khắt khe và bất công đối với Nạn Nhân của Người. Cha đã tự nhắc lại tên các con, Cha đã thấy các con, Cha đã chúc phúc cho các con ngay từ lúc đó. Từ lúc đó, Cha đã mang các con trong trái tim Cha. Và khi đến giờ để các con xuất hiện trên trái đất, thì từ trên Trời, Cha đã nghiêng mình xuống để đón các con, hoan hỷ với tư tưởng rằng: một bông hoa tình yêu mới nở trên thế gian, và nó sẽ sống cho Cha.

        Ôi! hỡi những kẻ được chúc phúc của Cha, sự ủy lạo của Đức Kitô tử nạn! Mẹ Cha, người môn đệ của Cha, và các bà đạo đức vây quanh cái chết của Cha, nhưng các con cũng ở đó. Đôi mắt hấp hối của Cha đã thấy cùng một lúc, khuôn mặt tan nát của Mẹ Cha và khuôn mặt thân yêu của các con, và nó đã khép lại như vậy. Nó sung sướng để khép lại, bởi vì nó đã cứu rỗi các con. Ôi, các con là những kẻ đã xứng đáng sự hy sinh của một Thiên Chúa!

Cuộc Khổ Nạn – Quyển 9

Chương 1: NHỮNG NHẬP ĐỀ KHÁC NHAU:
A- “NGƯỜI CON CỦA THIÊN CHÚA VÀ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG TÌ Ố
XUẤT HIỆN NHƯ MỘT CON SÂU”.

Chương 2: NHỮNG NHẬP ĐỀ KHÁC NHAU:
B- “CHỈ CẦN NÓI SỰ THẬT LÀ ĐỦ ĐỂ BỊ GHÉT”

 

Comments are closed.