Không bị ham muốn nào chi phối

là thong dong nhất

– Lạy Chúa ! Nếu con phải đạt tới chỗ không người nào, vật nào ràng buộc nổi con, con cần có một ơn vĩ đại nữa.

Vì bao lâu con còn bị ràng buộc bởi bất cứ việc gì, con vẫn chưa có thể tự do bay lên cùng Chúa.

Thánh Vương Đavit cũng đã ao ước thế khi Ngài nói : “Ai sẽ cho tôi đôi cánh bồ câu, để tôi bay lên và an nghỉ” (Ps. 54.7).

Có chi thanh bình bằng con mắt đơn sơ ? Còn gì thong dong bằng người không ao ước gì ở đời.

Phải cất mình lên trên tất cả thụ tạo, phải thoát ly hẳn chính mình và sáng suốt nhận định cho rõ : Chúa là Chúa tạo thành vạn vật, nhưng Chúa không giống tạo vật một tí nào !

Mà nếu không thoát ly hẳn những vật thụ tạo, không tài nào ta được thư thả mà chuyên lo về Chúa.

Sở dĩ thấy rất ít người chuyên lo việc nguyện gẫm, là vì rất ít người biết từ khước những vật thụ tạo hay hư nát.

Mến Chúa, coi khinh của phù vân

Muốn tới được điểm đó, cần có một ơn sức mạnh nâng hồn lên cao và để con thoát ly được chính mình.

Bao lâu con người không có tâm hồn cao thượng, không thoát ly mọi tạo vật và hợp nhất với Chúa : tất cả những điều họ biết và họ có cũng chưa có gì đáng giá.

Cần phải vượt lên trên tất cả các tạo vật và tự thoát hoàn toàn, đưa tâm trí lên cao mà nhìn xem con có gì sánh được với Đấng Tạo Thành muôn vật.

Cái khôn của một người đạo đức được Chúa soi sáng, với cái thông thái của nhà bác học tự hào ở học vấn, khác nhau một trời một vực.

Khoa học bởi trời do ơn Chúa linh ứng còn cao quý hơn vạn khoa học mà trí khôn người đời dày công nghiên cứu.

Tự kiềm chế

Nhiều người muốn chuyên việc suy gẫm nhưng lại không dùng những phương pháp cần cho việc suy gẫm.

Ngăn trở lớn là tại người ta chỉ để ý đến hình thức và ngoại vật, mà ít để ý đến việc hoàn toàn tiết chế, hy sinh hãm mình.

Thật khó biết rõ tinh thần nào hướng dẫn ta, và ta có chủ trương thế nào, trong khi ta – những người được kể là có tinh thần, ta chỉ vất vả, lo lắng đến những cái thấp hèn và mau qua, mà ít khi hồi tâm nghĩ tới việc chỉnh đốn nội tâm ta lại.

Thảng hoặc có, cũng chỉ hồi tâm được một chặp rồi lại sao lãng ngay, mà không xét mình cho kỹ để chỉnh đốn lại hành vi của mình.

Cảm tình ta thấp kém đến đâu, ta không đếm xỉa, mọi cái trong ta nhớp nhúa, ta không màng !

“Bởi nhân loại đã nhu nhược theo nhục dục nên đại hồng thủy đã đến” (Gen. 6, 12).

Một khi cảm tình lòng ta đã hư đốn, hành động của ta sẽ độc hại, và biểu lộ một tâm hồn bạc nhược.

Một tâm hồn trong sạch bao giờ cũng tiến tới một đời sống tốt.

Lạy Chúa Giêsu, xin vì Đức Mẹ và Thánh Giuse cho con ơn kính trọng nữ giới, luôn luôn cầu phúc cho họ thương yêu, mà không khao khát họ, để con được trong sạch và cao thượng, xứng là Linh mục của Chúa, để hướng dẫn họ cách vô tư và vô vị lợi.

 

Chuộng nhân đức

Người ta thắc mắc về việc đã làm nhiều hay ít, mà không chịu xét trong hành động, nhân đức đã áp dụng được đến mức nào.

Họ tra vấn người nọ người kia có anh hùng có lắm của, có đẹp trai, có tài cán không ? Có phải một văn nhân lỗi lạc, một ca sĩ trứ danh, một tay thợ lành nghề không ? Mà ít ai hỏi : người ấy có khiêm nhượng không, có nhẫn nhục thùy mỵ không, có đạo đức và lương tâm tốt không ?

Người đời nhận xét theo ngoại cảm, ơn Chúa thấu tận đáy lòng.

Người đời lầm lẫn là chuyện thường, còn tin tưởng ở Chúa để khỏi lầm lẫn là nhân đức.

 

SUY NIỆM

Chúa là tất cả, được Chúa là được tất cả, mà mất Chúa là mất tất cả.

Được cả vũ trụ làm của riêng, được muôn dân suy phục mà mất Chúa, thì không còn thua thiệt nào bằng.

Vì tạo vật sẽ tiêu diệt và những ai lưu luyến tạo vật cũng bị tiêu diệt với nó. Chỉ có Chúa và những người Chúa nâng đỡ sẽ tồn tại.

Lạy Chúa ! Con thà mất tất cả vũ trụ, mất cả chính mình con để được một mình Chúa. Con trông cậy Chúa và muôn đời con sẽ không phải xấu hổ.

Comments are closed.