09. Đọa đầy

Trình chơi Âm thanh

*
Luyện tình yêu.

Được Chúa an ủi mà khinh những an ủi của đời, cái đó chả có gì khó.

Nhưng bỏ qua được cả an ủi của người đời, lẫn an ủi của Chúa và vui chịu đọa đày trong tâm hồn vì vinh danh Chúa, mà không thắc mắc, không xét mình đáng hay không đáng; thế mới thực lớn lao và đáng kể.

Bạn vui sướng và sốt sắng khi có ơn Chúa giúp; cái đó có gì mà đáng công: thường ai cũng mong được những lúc như vậy.

Được ơn Chúa nâng đỡ, bao giờ tiến bộ cũng dễ dàng.

Được Đấng Toàn năng bang trợ và Vị Hướng lộ tối cao dẫn đường. Lúc đó ta không cảm thấy nặng nhọc, có lạ gì!

Ta thích đi tìm an ủi, và khó lòng khi phải tự thoát.

Sở dĩ Thánh Tử đạo Laurent đã cùng Đấng Giám mục toàn thắng được thế tục, là vì ngài đã khinh tất cả thú vui giả trá của đời, và – vì lòng mến Chúa Kitô – Ngài đã nhẫn nại chịu xa lìa Đức Giáo hoàng Sixtô mà Ngài tha thiết mến yêu.

Do đó, nhờ lòng mến Đấng Tạo thành, Ngài đã thắng được lòng yêu tạo vật và chuộng đẹp ý Chúa hơn yên ủi của người đời. Còn Bạn – vì lòng mến Chúa – Bạn hãy tập xa cách người Bạn thân yêu nhất và thiết cốt nhất của Bạn.

Và đừng ảo não khi bị một người bạn ruồng bỏ. Bạn nên biết, một ngày kia, hết mọi người sẽ từ biệt nhau.

Cần phải chiến đấu những trận lâu lắc và gay go đã, rồi mới thắng trọn được mình và hướng định trót tình yêu về Chúa.

Nếu ta quá tin tưởng ở mình, ta sẽ dễ đi tìm an ủi của người đời.

Nhưng người mến Chúa Kitô thật và cố gắng tu luyện nhân đức, sẽ không thèm những thứ yên ủi ấy, cũng không thiết những khoái sảng giác quan, nhưng họ chỉ ưa chuộng những thử thách nặng nề, những công việc vất vả vì lòng mến Chúa Giêsu.

*
Hình phạt kiêu ngạo.

Nếu được Chúa ban ơn yên ủi thiêng liêng, Bạn hãy lĩnh nhận và tạ ơn Chúa. Nhưng phải coi đấy là ơn Chúa chứ không phải công Bạn.

Đừng lấy đó mà tự cao tự đại, cũng đừng quá vui vẻ hoặc hãnh diện vô ích. Nhưng hãy nhân đó mà tự hạ, mà dè dặt và cẩn thủ hơn, vì yên ủi sẽ qua đi mà cám dỗ sẽ tiến đến.

Nếu Chúa cất yên ủi đi, Bạn cũng đừng vội nản. Nhưng hãy khiêm tốn và nhẫn nại chờ Chúa trở lại, vì Chúa có thể lại ban cho ta ơn yên ủi dồi dào hơn.

Cái đó không mới lạ gì đối với những ai đã có đôi chút kinh nghiệm về đường nẻo Chúa. Các bậc đại thánh và các tiên tri xưa cũng đã từng trải những thăng trầm ấy.

Thánh vương Đavid lúc được ơn Chúa, Ngài nói: “Lúc tôi được sung túc tôi nói thực: muôn đời không ai nao núng nổi tôi”.

Nhưng lúc ơn Chúa qua đi, cảm kích ngài nói tiếp: “Chúa đã quay đi và tôi bị xao xuyến”.(1)

Thế rồi giữa cơn xao xuyến, không thất đảm, ngài khẩn khoản cầu xin và thưa Chúa: “Lạy Chúa! con sẽ kêu tới Chúa, con sẽ cầu nguyện Chúa Trời con.

Sau hết, được toại nguyện, Ngài minh chứng: “Chúa đã nghe lời tôi, Ngài đã thương và ra tay bênh hộ tôi”.(2)

Nhưng Chúa đã bênh hộ cách nào? Thánh vương Đavid nói: “Chúa đã đổi sầu làm vui cho tôi đầy tràn khoái lạc”.(3)

Nếu với các vị đại thánh Chúa đã xử thế, thì – yếu đuối và túng nghèo như ta – đừng vội nản khi thấy mình lúc được sốt sắng, lúc lại khô khan. Vì ơn Chúa đến trong ta hay từ bỏ ta, cái đó là quyền Chúa.

Do đó, thánh Job nói: “Vừa tảng sáng Chúa đến thăm người; rồi Chúa lại thử thách người”.(4)

Tôi sẽ trông cậy vào ai? Sẽ tín nhiệm ở ai? Mà không trông cậy và tín nhiệm ở lượng đại từ bi Chúa và chờ đợi ơn Chúa đến trong tôi?

Dầu sống bên những con người đạo đức, những tu sĩ thánh thiện, những bạn tín trung; dầu tôi đọc sách Thánh và những sách đạo đức; dầu tôi nghe vịnh ca và điệu nhạc thánh thót, tất cả những cái đó chả ích gì cho tôi, và tôi cũng chẳng cảm thấy hứng thú gì, khi ơn Chúa bỏ tôi và để tôi trong tình trạng túng thiếu.

Lúc đó phương thuốc linh diệu nhất là nhẫn nại và tự xả thân hoàn toàn trong thần ý Chúa.

*
Tiến tới trọn hảo.

Tôi chưa thấy ai đạo đức và trọn hảo mấy, mà không có lúc phải Chúa rút ơn và kém lòng sốt sắng!

Không vị thánh nào được Chúa tâng lên và soi sáng, mà trước sau không có phải chịu cám dỗ.

Ai chưa chịu thử một vài đau khổ vì Chúa, người ấy không đáng Chúa ban ơn chiêm ngưỡng cao siêu.

Vì thường cám dỗ hiện tại là điềm báo trước một an ủi đang đến, mà an ủi ấy chỉ ai đã chịu cám dỗ thử thách mới đáng được.

Lời Chúa phán: “Ai thắng trận, Ta sẽ cho ăn quả cây trường sinh”.(5)

Sở dĩ, Chúa ban xuống an ủi là cốt để người ta cứng cát hơn mà chịu thử thách. Nhưng an ủi qua cám dỗ lại tiếp đến để người ta khỏi tự hào vì điều thiện.

Ma quỉ nó không ngủ và xát thịt cũng chưa chết đâu. Vậy Bạn hãy sẵn sàng luôn để chiến đấu, vì tả hữu Bạn đều có địch thù, những địch thù không bao giờ ngừng tay chiến.

SUY NIỆM

Người ta đến với Chúa bằng đức Tin chớ không bằng ngũ quan. Mà đức Tin làm một cái gì linh thiêng và khô khẳng, vì thế mà – không lạ gì – có lúc ta khôn khan áy náy, lúc lại được vui mừng, an ủi.

Điểm quan hệ ở đây là biết nhận an ủi cho khiêm tốn và chịu áy náy cho can trường.

Đau khổ chính là lò lửa luyện linh hồn ta cho sạch gỉ ghét. Ta đáng được Chúa nhiều hay ít, là tùy theo thái độ của ta trước đau khổ.

Lạy Chúa! Hạnh phúc người chỉ thấy thỏa mãn và hạnh phúc trong Chúa. Nhưng hạnh phúc hơn, người không được Chúa an ủi… mà vẫn không kém lòng trung thành với Chúa! Xin Chúa giúp con thực hiện được như thế để đẹp lòng Chúa.

*

Comments are closed.