9* “BÔNG HUỆ CỦA MÁ! TRONG BA NĂM NỮA, CON SẼ Ở ĐÂY”
Tôi thấy Joakim và Anna cùng với Zacari và Êlisabet. Họ ra
khỏi một căn nhà ở Jêrusalem, chắc chắn là nhà bạn hữu hay bà
con. Họ hướng về Đền Thờ để làm nghi thức thanh tẩy.
Anna ẵm con bà trong tay. Cô bé được quấn tã rất cẩn thận, nhất
là được bọc trong một cái mền len nhẹ, chắc là rất mềm và ấm. Với
biết bao cẩn thận và biết bao tình yêu, bà ẵm và canh chừng tạo vật
bé nhỏ của bà. Thỉnh thoảng bà lật mép tấm vải mịn và ấm lên để
coi xem Maria có thở dễ dàng không, rồi bà phủ trở lại để tránh khí
lạnh của một ngày mùa đông đẹp trời nhưng rất lạnh.
Êlisabét cầm các gói trong tay. Joakim cầm sợi giây để dắt hai
con chiên lớn và rất trắng. Zacari không mang gì cả. Ông rất đẹp
trong y phục vải gai trắng với chiếc áo khoác nặng bằng len, cũng
mầu trắng. Một Zacari rất trẻ hơn là ông mà tôi nhìn thấy trong thị
kiến về sinh nhật của ông Tẩy Giả, và còn đầy sinh lực. Êlisabét
cũng là một đàn bà đứng tuổi, nhưng còn tươi mát. Mỗi lần Anna
nhìn cô bé, bà cũng cúi xuống như xuất thần trên khuôn mặt nhỏ
đang ngủ. Bà cũng rất đẹp trong cái áo mầu xanh lơ ngả mầu tím
đậm, và khăn voan phủ trên đầu, rủ xuống vai và rủ trên áo khoác
mầu đậm hơn áo trong.
Nhưng nhất là Joakim và Anna, rất trịnh trọng trong bộ y phục
ngày lễ. Trái với thói quen, ông không mặc áo mầu nâu đậm, nhưng
một áo dài mầu đỏ đậm – như mầu ngày nay chúng ta gọi là mầu đỏ
thánh Giuse – và các tua của áo khoác thì mới tinh và đẹp. Ông
cũng mang trên đầu một tấm khăn hình chữ nhật, có quấn quanh
một cái đai tròn bằng da. Tất cả y phục của ông đều mới và mỏng.
Anna thì ôi! Hôm nay không mặc mầu đậm. Bà mặc một áo
mầu vàng rất lợt, hầu như ngà cũ, được thắt lại ở lưng, ở cổ và cổ
tay. Đầu bà phủ khăn voan rất mỏng, dệt hoa kiểu như hàng gấm,
cũng được giữ ở trán bởi một băng qúi và mỏng. Ở cổ có đeo giây
chuyền của thợ bạc và ở cổ tay có các vòng xuyến. Bà giống như
Bà Hoàng, xứng với những thứ bà mang trên áo, nhất là áo khoác
vàng lợt, viền theo kiểu Hy Lạp, thêu rất đẹp và hợp mầu sắc.
– Tôi trông chị giống như trong ngày đám cưới của chị. Lúc đó
tôi còn là một con bé, nhưng tôi còn nhớ chị rất đẹp và sung sướng.
– Nhưng bây giờ tôi còn hơn vậy nữa… Tôi đã muốn mang những
đồ trang sức đó cho nghi lễ này. Tôi đã giữ nó cho ngày lễ này… Và
tôi không hy vọng được mang nữa cho một ngày như vầy.
– Chúa đã yêu chị nhiều lắm – Êlisabét nói với tiếng thở dài.
– Chính vì vậy mà tôi dâng cho Người cái mà tôi yêu nhất: bông
hoa này… Bông hoa của tôi.
– Chị sẽ làm cách nào để dứt nó ra khỏi lòng chị khi đến giờ?
– Tôi sẽ nhớ lại là tôi không có nó mà Thiên Chúa đã ban nó cho
tôi. Tôi sẽ luôn luôn sung sướng hơn vào giờ đó, khi tôi biết nó ở
trong Đền Thờ. Tôi sẽ bảo mình: “Nó cầu nguyện ở gần nhà tạm,
nó cũng cầu nguyện Thiên Chúa Israel cho má nó”, và tôi sẽ cảm
thấy bình an. Tôi sẽ cảm thấy một bình an lớn lao hơn khi tôi tự nói:
“Nó hoàn toàn thuộc về Người. Khi hai người già này, những kẻ đã
nhận được nó từ trời, không còn nữa, thì Người, Thiên Chúa, sẽ vẫn
là Cha nó”. Hãy tin tôi, tôi chắc chắn điều đó. Đứa trẻ này không
thuộc về chúng tôi. Tôi không còn ở trong tình trạng làm được gì…
mà Người đã đặt nó vào lòng tôi, ơn huệ của Thiên Chúa, để lau
nước mắt cho tôi, để củng cố niềm hy vọng và lời cầu nguyện của
chúng tôi. Vậy nó thuộc về Người. Đối với chúng tôi, chúng tôi là
những người được sung sướng để canh giữ nó… Nguyện cho Người
được chúc tụng.
Họ tới các bức tường của Đền Thờ.
– Trong khi qúi vị tới cửa Nicanore, tôi đi báo cho thầy cả, rồi tôi
cũng sẽ đến với qúi vị – Zacari nói, và ông biến đi sau cái cửa vòm
cung dẫn tới một sân rộng có các hành lang bao quanh.
Nhóm người tiếp tục đi qua nhiều sân kế tiếp nhau, bởi vì – tôi
không biết tôi đã bao giờ nói tới chưa – nội khu đền thờ không cùng
một mặt bằng, nhưng nó lên cao bởi nhiều chặng liên tiếp càng lúc
càng cao. Người ta vào mỗi chặng bằng các bậc thềm, và ở mỗi
chặng có một sân nhỏ, các hành lang và các lối vào được trang
điểm lộng lẫy bằng đá cẩm thạch, hoặc đồng hay vàng.
Trước khi tới nơi hẹn, họ dừng lại để lấy ở giỏ ra các thứ họ
mang theo: Các bánh tráng, tôi thấy hình như vậy, nó rộng và bằng
phẳng, có trét bơ; bột trắng, hai con bồ câu ở trong lồng bằng cây
lác, và hai đồng tiền bằng bạc rất lớn: chắc chắn là đồng tiền,
nhưng nó nặng chừng nào! May mắn là thời đó không có túi, nếu
không thì nó làm thủng đáy túi.
Đây là cái cửa Nicanore rất đẹp: Tất cả các công việc chạm trổ
bằng đồng khối dát bạc. Zacari đã ở bên cạnh một thầy cả, oai
phong trong y phục vải gai của ông. Anna nhận sự vảy nước, có lẽ
nước xá giải. Rồi người ta ra lệnh cho bà tiến lên trước bàn thờ Hy
Tế.
Đứa trẻ không còn ở trong tay mẹ. Êlisabét đã ẵm nó và bà còn
đứng ở bên ngoài cửa vào. Đến lần ông, Joakim tiến vào đàng sau
vợ ông. Ông đi giật lùi để kéo một con chiên tội nghiệp, nó kêu bê
bê. Còn tôi… Tôi làm giống như cảnh thanh tẩy của Maria: Tôi
nhắm mắt lại để khỏi thấy cảnh giết chóc này.
Bây giờ Anna đã được thanh tẩy.
Zacari nói nhỏ mấy câu gì với bạn đồng nghiệp của ông, ông
này nghe với nụ cười, rồi ông lại với nhóm người đã tái tụ để chúc
mừng cha mẹ đứa trẻ vì niềm vui của họ, và mừng đức tin của họ
vào lời hứa. Rồi ông tiếp nhận con chiên thứ hai, với bột và bánh
tráng.
– Vậy là đứa trẻ này được dâng hiến cho Chúa? Phúc lành sẽ đi
kèm nó cũng như với ông bà. Đây, Anna đang tới. Bà là một trong
các cô giáo: Anna Phanuel thuộc chi tộc Azer. Lại đây bà ơi! Đứa
trẻ này người ta dâng hiến vào Đền Thờ. Bà sẽ là cô giáo của nó,
và dưới sự trông coi của bà, nó sẽ tăng trưởng trong sự thánh thiện,
như một Bánh Thánh để ca tụng.
Anna Phanuel, tóc đã trắng xóa, vuốt ve đứa trẻ, nó thức dậy và
mở đôi mắt thơ ngây, ngạc nhiên nhìn mầu trắng toát này, những
vàng bạc này, sáng loáng dưới mặt trời.
Chắc hẳn nghi lễ đã chấm dứt. Tôi không thấy nghi thức đặc biệt
để dâng hiến bé Maria. Có lẽ chỉ cần nói với thầy cả, nhất là nói
với Thiên Chúa ở gần nơi Thánh là đủ rồi.
– Tôi muốn dâng của lễ cho Đền Thờ và vào chỗ mà tôi đã nhìn
thấy ánh sáng hồi năm ngoái – Anna nói.
Họ vào đó, có Anna Phanuel đi hộ vệ. Họ không vào Đền Thờ
chính thức. Ta hiểu điều đó, vì đây là các phụ nữ và đứa nhỏ là con
gái. Vậy họ không vào chỗ mà Maria sẽ đến để dâng hiến Con Mẹ.
Nhưng ở rất gần cái cửa mở rộng, họ nhìn vào chỗ tối mờ mờ ở bên
trong, nơi vọng ra các tiếng hát êm đềm của các cô gái trẻ, nơi các
ánh sáng qúi tỏa ra một vùng sáng vàng trên hai dẫy đầu trùm khăn
trắng: hai hàng bông huệ thực sự.
– Bông huệ của má! Trong ba năm nữa, con sẽ ở đây – Anna hứa
với Maria, cô như bị thôi miên, nhìn vào phía trong và mỉm cười với
tiếng ca chậm rãi các thánh vịnh.
– Làm như nó hiểu! – Anna Phanuel nói. “Một cô bé đẹp, nó sẽ
rất thân thiết đối với tôi, giống như nó thuộc về tôi, người mẹ. Tôi
hứa điều đó với bà, nếu tuổi tác còn cho tôi thi hành”.
– Bà ơi, bà sẽ ở đó – Zacari nói. “Bà sẽ nhận nó vào số các cô gái
trẻ được dâng hiến. Tôi cũng sẽ ở đó. Tôi muốn ở đây vào ngày đó
để bảo nó cầu nguyện cho chúng tôi ngay từ khi nó nhập Đền…” Và
ông nhìn vợ ông. Bà hiểu và thở dài.
Nghi lễ chấm dứt. Anna Phanuel rút lui, trong khi những người
khác ra khỏi Đền Thờ, nói chuyện với nhau.
Tôi nghe Joakim nói: “Không phải chỉ có hai con chiên tốt nhất
của tôi mà thôi. Tôi có thể dâng tất cả để ca tụng Chúa vì niềm vui
này”.
Tôi không thấy gì khác nữa.
10* “ĐÂY, CON TRẺ VẸN TOÀN VỚI QỦA TIM BỒ CÂU”
Chúa Giêsu nói:
Salômôn đã nói trong sách Khôn Ngoan: “Nếu ai bé nhỏ, hãy
đến với ta”. Và thực sự, từ pháo đài của Người, từ các bức tường
của kinh thành Người, Đấng Khôn Ngoan đời đời đã nói với con trẻ
đời đời: “Hãy đến với Ta”. Người nóng lòng muốn chiếm hữu cô.
Sau này, người con của Con Trẻ hoàn toàn trong sạch sẽ nói: “Hãy
để các trẻ nhỏ đến với Thầy, vì nước Trời thuộc về chúng, và ai
không trở nên giống như chúng thì sẽ không có chỗ trong nước
Thầy”.
Các tiếng nói gặp nhau, và khi tiếng nói từ trời kêu với bé Maria:
“Hãy đến với Ta”, thì tiếng của Con Người nói lên khi nghĩ đến Mẹ
Người: “Hãy đến với Thầy, nếu các con biết làm trẻ nhỏ”.
Gương mẫu này, Cha ban cho các con nơi Mẹ Cha.
Đây là con trẻ vẹn toàn với qủa tim bồ câu, đơn sơ và trong
sạch, đấng mà năm tháng và sự tiếp xúc với đời không thể đụng tới
bằng sự tàn bạo và trụy lạc của nó, hay bằng các con đường quanh
co dối trá của nó. Maria đã từ chối sự tiếp xúc này. Hãy đến với
Cha trong khi nhìn ngắm Mẹ.
Con là kẻ đã nhìn thấy Mẹ, hãy nói cho Cha: cái nhìn trẻ thơ của
Người có khác với cái nhìn mà con đã thấy nơi Người ở dưới chân
Thánh Giá, hay trong sự hân hoan của lễ Hiện Xuống, hay vào giờ
mà mu mắt Người đã che lấy đôi mắt linh dương của Người trong
giấc ngủ sau cùng không? Không. Đây là cái nhìn không rõ ràng và
ngạc nhiên của trẻ nhỏ, rồi sẽ là cái nhìn ngạc nhiên và kính trọng
của sự Truyền Tin, rồi cái nhìn hạnh phúc của bà mẹ ở Bétlem, rồi
cái nhìn thờ lạy của người môn đệ đầu tiên và cao cả của Cha, rồi
cái nhìn tan nát của cực hình Golgôta, rồi cái nhìn rạng rỡ của sự
Sống Lại và Hiện Xuống, rồi cái nhìn che phủ trong giấc ngủ xuất
thần của linh thị sau cùng. Nhưng dù nó mở ra để nhìn lần đầu cũng
như khi nó kiệt quệ khép lại trước ánh sáng sau cùng, sau khi đã
thấy bao là niềm vui và ghê sợ, con mắt vẫn thanh quang, trong
sạch; một mảnh trời yên tĩnh, sáng ngời, luôn luôn giống nhau dưới
vầng trán của Maria. Giận dữ, dối trá, kiêu căng, ô uế, thù ghét, tò
mò… không bao giờ làm dơ bẩn nó bằng những làn mây ám khói
của chúng.
Đó là con mắt nhìn về Thiên Chúa với tình yêu ở giữa nước mắt
hay tiếng cười. Con mắt mà vì tình yêu Thiên Chúa để vuốt ve, tha
thứ và chịu đựng tất cả. Và tình yêu đối với Thiên Chúa làm cho nó
không thể bị tổn thương trước các tấn công của Sự Ác, cái đã bao
lần dùng con mắt để thâm nhập vào tâm hồn. Con mắt trong sạch,
bình an, ân phúc mà các kẻ trong sạch, các thánh và các kẻ say mê
Thiên Chúa có được.
Cha đã nói: “Con mắt là ánh sáng của cơ thể. Nếu mắt trong
sạch, tất cả cơ thể đều ở trong ánh sáng. Nếu mắt mờ ám, toàn thân
sẽ ở trong tối tăm”. Các thánh có con mắt này, nó là ánh sáng của
tâm hồn và hạnh phúc cho thân xác, vì cũng như Maria, suốt đời họ
chỉ nhìn Thiên Chúa, và còn hơn nữa: Họ chỉ tưởng nhớ tới Thiên
Chúa.
Hỡi tiếng nói nhỏ, Cha sẽ giải thích cho con ý nghĩa của lời sau
cùng mà Cha đã nói với con.
Download TIN MỪNG NHƯ ĐÃ ĐƯỢC VÉN MỞ CHO TÔI
Viết bởi Maria Valtorta
Dịch gỉa: Nữ tu Phạm Thị Hùng CMR
Quyển 1-Chuẩn Bị.pdf
http://www.mediafire.com/view/?4bcyq77ze4ai2yo
Quyển 2_Năm I Đời Sống Công Khai.pdf
http://www.mediafire.com/view/?ea5acw4wttbdudd
Quyển 3-Năm II Đời Sống Công Khai.pdf
http://www.mediafire.com/view/?o6gi6p73sk5lrhd
Quyển 4-Năm II Đời Sống Công Khai.pdf
http://www.mediafire.com/view/?s9akma9mmdzdb26
Quyển 5-Năm III Đời Sống Công Khai.pdf
http://www.mediafire.com/view/?yrq9nq416v5s4dx
Quyển 6-Năm III Đời Sống Công Khai.pdf
http://www.mediafire.com/view/?8vl7kzjkskplk1b
Quyển 7-Năm III Đời Sống Công Khai.pdf
http://www.mediafire.com/view/?apbbvph8ndui8m3
Quyển 8-Chuẩn Bị Cuộc Tử Nạn.pdf
http://www.mediafire.com/view/?kbp3i58kizp5ad1
Quyển 9-Cuộc Tử Nạn.pdf
http://www.mediafire.com/view/?txb433uklyoke1x
Quyển 10-Vinh Quang.pdf
Xin cam on da dang bai “tin mung nhu da duoc ven mo cho toi”. Xin cho biet sau khi doc xong quyen 1 bai 9-10 thi doc tiep bai nao.
Toi khong xem duoc bai khi thu download de coi vi khong hien ra chu Viet binh thuong. xin cho biet bang cach nao toi co the xem duoc bai nay.
Xin chan thanh cam on.
KIM