https://tongdomucvusuckhoe.net/wp-content/uploads/2012/11/hoa.jpg

Trong cuộc sống của tôi, có biết bao nhiêu lần gặp gỡ những người xa lạ, trong những dịp đi sinh hoạt, công tác thiện nguyện, hoặc đi chơi xa. Những cuộc gặp gỡ đó thường để lại trong tôi nhiều kỷ niệm. Nhưng lần này là những kỷ niệm làm tôi muốn sống, muốn vươn cao hơn, muốn cho đi thật nhiều hơn…
Ngày thứ bảy cuối tháng 9, tôi đến tham dự khóa học chữa bệnh bằng Thiên Khí Năng. Ba tôi đã báo cho tôi biết trước hơn một tháng, để tôi chuẩn bị và đưa vào thời khóa biểu của mình. Những ngày cuối tuần tôi rất bận rộn, nào là thăm người thân, nào là tập hát, hát lễ, dạy giáo lý, Việt ngữ…Mặc dù đã nhờ người khác đứng lớp thay cho mình vào ngày Chúa nhật, nhưng tôi không chắc là mình sẽ tham dự hết cả ba ngày của khóa học, vì lúc đó tôi chưa có khái niệm gì về Thiên khí năng, và cũng chẳng tin vào tác dụng của phương pháp chữa trị này. Do đó, sáng thứ bảy là ngày chính thức khai mạc khóa học, tôi đến với tâm trạng tò mò tìm hiểu cho biết tại sao lại như vậy, hơn là vì đã tin tưởng Thiên khí năng có thể chữa bịnh. Và trong lòng tôi nghĩ rằng có lẽ mình chỉ tới ngày hôm nay thôi, rồi ngày hôm sau Chúa nhật mình sẽ đi hát lễ và dạy học. Đó là tâm trạng của tôi lúc ban đầu.

Nhưng khi đến địa điểm khóa học, tôi rất ngạc nhiên, không ngờ rằng có nhiều anh chị cùng đi với Đức Ông như vậy. Có đến chín mười người. Thực sự lúc đó tôi thắc mắc không biết là nhóm này sẽ làm gì. Bắt đầu một ngày học, Đức Ông đã dâng lễ cho chúng tôi. Sau kết lễ, một anh trong nhóm của Đức Ông đã cất tiếng hát lên lời nguyện của nhóm Tông đồ Mục vụ Sức khỏe. Lời hát đầy ý nghĩa, giọng hát tha thiết, chân tình đã đánh động lòng tôi. Một lời cầu nguyện làm cho tôi cảm thấy rằng mình phải sống cho đi nhiều hơn nữa…Sau đó Đức Ông giảng dạy phần lý thuyết rồi bắt đầu chữa bệnh cho một số người, đa số là những ông già bà cả, những người mắc bệnh kinh niên…

Sau giờ ăn trưa, tôi trở lại. Lúc đó trong phòng đã đầy nghẹt người, kẻ đứng người ngồi. Chỗ ngồi không còn, nhiều người đứng trong phòng, và đứng cả ngoài hành lang nhìn vào qua cửa kính. Trong thời gian chờ đợi, tôi đã ngồi vào một góc phòng để quan sát. Tôi thấy các anh chị trong nhóm Tông đồ Mục vụ Sức khỏe làm việc rất hăng say nhiệt tình, cử chỉ thân thiện, lời nói nhẹ nhàng với mọi người. Người thì đứng, người thì quỳ để đặt tay. Người khác đi lấy nước trà dược thảo cho các bác bệnh nhân uống. Thật là lương y như từ mẫu. Đức Ông cũng miệt mài chữa bệnh. Tự nhiên lúc đó Đức Ông bảo các anh chị mở Thiên khi năng cho tôi. Nhưng có lẽ vì tôi cứng lòng tin hay sao đó, mà tôi vẫn không cảm nhận được hơi ấm. Tay tôi, người tôi vẫn lạnh!

Chỗ đứng cũng không còn,
nhiều người phải đứng ở hành lang

Sau đó, có mấy chị kêu tôi qua phòng bên cạnh để cạo gió. Thực sự mà nói, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ được cạo gió, và tôi cũng sợ nữa. Tôi cảm thấy đau, người cứ vặn vẹo, nhón lên hoài. Chị cạo gió cho tôi hỏi, “Em chưa bao giờ cạo gió phải không?” Rồi với sự kiên nhẫn, nhẹ nhàng trìu mến, chị cũng cạo gió cho tôi xong. Trong suốt thời gian này hai chị em chuyện trò chia sẻ với nhau. Điều chị để lại trong lòng tôi là câu nói: “Để có thể mang Thiên khí năng đến được cho người khác thì chỉ có hai điều thôi em. Thứ nhất là tình yêu thương. Thứ hai là phải cho đi không giữ lại.” Tôi rất cảm động. Em cám ơn chị rất nhiều. Sau đó tôi mới biết chị là chị Phượng. Một chị khác massage chân cho tôi. Tôi thấy chị làm với hết cả tấm lòng. Đó là chị Ngọc. Sau đó tôi được dịp nói chuyện cùng các anh chị. Cám ơn các anh chị, mặc dù mệt nhưng vẫn luôn luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, tươi cười vui vẻ với mọi người. Đó là tinh thần phục vụ tha nhân thật cao quý.
Cuối cùng, cũng tới phiên tôi được Đức Ông khám bệnh cho. Tối hôm đó, khi về nhà, tôi cảm thấy trong lòng trào dâng một thôi thúc ngày mai tôi phải trở lại để cùng góp một bàn tay với Đức Ông và các anh chị. Vì các anh chị ở xa và đã hy sinh công việc, thời gian để qua đây giúp, tại sao mình ở đây lại không thể làm chuyện đó. Thế là tôi đã nhờ người giúp tôi dạy lớp, để khẳng định rằng ngày hôm sau tôi sẽ trở lại khóa học Thiên khí năng.
Ngày Chúa nhật. Bệnh nhân còn đông hơn cả ngày thứ bảy, vì Đức Ông cử hành lễ đồng tế trong thánh lễ lúc 8 giờ và Ngài có nói về vấn đề này, và thế là có thêm nhiều người đến. Sau thánh lễ, tôi cùng một số anh chị trong nhóm đi lên núi Bà Thánh để thăm viếng 14 chặng đường Thánh giá 300 bậc lên tới đỉnh núi. Trong thời gian đó, tôi cảm nhận được tình thân thương giữa các anh chị nhiều hơn. Nhưng vì thời gian eo hẹp, chúng tôi phải vội vàng trở về để giúp Đức Ông. Trên đường về chỗ khám bệnh, lòng tôi rất vui, vì mình đã được dịp gặp gỡ một nhóm anh chị sống vì người khác, hết lòng yêu thương phục vụ. Lúc đó tôi đã nói với các anh chị rằng, “Cuộc gặp gỡ này làm cho em nhớ tới bài hát Gặp gỡ Đức Ki-tô, vì trong đó có câu:

Gặp gỡ Đức Ki-tô, chân thành mình gặp mình
Gặp gỡ Đức Ki-tô, nảy sinh tình đệ huynh

Một số các anh chị em hành hương núi thánh

Anh Xá, Anh Định, chị Linh, chị Bình, chị Thủy, chị Ngọc, các anh chị còn nhớ tới đứa em gái này không? Khi trở về nơi khám bệnh, tôi thấy quá đông bệnh nhân, mà chỉ cỏ mình Chị Tuyến, anh Tứ giúp Đ.Ô. thôi. Lúc đó tôi chợt thấy ân hận là đã không giúp Đ.Ô. từ sớm. Thế là lúc đó tôi mới bắt tay vào giúp các anh chị mở Thiên khí năng. Mặc dù bản thân mình cũng có bệnh, nhưng tôi cảm thấy rằng mình còn may mắn nhiều hơn người khác, là mình vẫn còn đi đứng được. Bỗng nhiên tôi chợt ước muốn mình có nhiều cánh tay hơn để giúp Đức Ông và các anh chị trong nhóm. Nhất là với Đ.Ô., thấy tội Đ.Ô. quá đi thôi! Vì Đ.Ô. không được một phút nghỉ ngơi nào cả. Lúc đó, tôi đã làm việc chung với các anh chị một cách say mê lúc nào không biết. Có lẽ vì tinh thần phục vụ, hy sinh của Đ.Ô. và các anh chị đã cuốn hút tôi lúc nào không hay.
Nhưng chiều hôm đó, một số các anh chị phải trở về tiểu bang Oklahoma. Khi các anh chị chào tạm biệt, lòng tôi quá bùi ngùi. Mới quen biết nhau hai ngày thôi, nhưng sao tôi thấy quá thân thiết ! Các anh chị trở về tiểu bang của các anh chị, nhưng đã để lại cho tôi những tấm lòng quá cao đẹp, một tinh thần yêu thương phục vụ vô vị lợi của các anh chị. Những hình ảnh của các anh chị, kẻ đứng người quỳ để mở Thiên khí năng cho tôi hay các bệnh nhân khác, với nụ cười trên môi, vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi. Tôi mãi mãi không quên được các anh chị trong nhóm Tông đồ Mục vụ Sức khỏe ở Oklahoma. Tối đó một số đông anh chị phải về, ngày hôm sau chỉ còn Đ.Ô và hai anh chị mà thôi. Lúc đó tôi ước gì mình có thể nghỉ làm để được giúp Đ.Ô. và hai anh chị, nhưng công việc không cho phép tôi nghỉ vào những ngày cuối tháng và đầu tháng.
Rồi đến chiều thứ hai, sau khi ra khỏi công ty, tôi đến ngay chỗ chữa bệnh, mong rằng với sức mọn hèn của tôi có thể giúp đỡ được cho Đ.Ô. và hai anh chị một phần nào đó. Thật không ngờ hôm nay số bệnh nhân cao hơn gấp bội, đến 150 người. Tôi vẫn thấy Đ.Ô miệt mài chữa bệnh và lòng vô cùng cảm phục. Đức Ông không nghỉ ngơi một chút nào hết, và mãi 9 giờ tối mới xong. Và giờ chia tay cũng đã đến, vì sáng hôm sau Ngài và hai anh chị còn lại đã phải bay sớm. Những vòng tay siết chặt. Tôi chợt thấy mắt mình cay cay, vội vã bước ra để không ai thấy mình đang khóc.
Trong cuộc đời, đã biết bao lần gặp gỡ người xa lạ, rồi trở thành bạn bè thân quen, nhưng đây là một cuộc gặp gỡ đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc nhất mà có lẽ sẽ không bao giờ nhạt phai. Đã cho tôi biết cách chữa bệnh bằng Thiên khí năng. Đã dạy cho tôi biết sống cho nhiều hơn là nhận. Với đôi bàn tay và tấm lòng có thể xoa dịu nỗi đau của người khác. Tôi không biết làm sao diễn tả được hết tấm lòng của tôi dành cho Đ.Ô và các anh chị trong nhóm Tông đồ Mục vụ Sức khỏe ở OKlahoma và California. Mặc dù Đ.Ô và các anh chị đã đi xa, nhưng đã để lại trong lòng tôi những tình yêu thương, lòng phục vụ quảng đại cao quý. Đ.Ô. và các anh chị đã làm bừng sáng trong tôi ngọn lửa yêu thương phục vụ tha nhân. Xin cám ơn Đ.Ô. và các anh chị rất nhiều. Mong rằng sẽ có ngày được gặp lại Đ. Ô và các anh chị. Nguyện xin Thiên Chúa, Mẹ Maria và Thánh Giu-se là những vị quan thầy của nhóm Tông đồ Mục vụ Sức khỏe, luôn luôn đồng hành với Đức Ông và các anh chị trong mọi công việc phục vụ…
Thế là Đức Ông và các anh chị đã ra đi. Tôi trở về với công việc hàng ngày. Nhưng trong tôi vẫn văng vẳng lời ca nguyện Tông đồ Mục vụ Sức khỏe, khiến lòng tôi thổn thức.

 Lạy Chúa, con yêu Chúa
Xin Chúa dùng trái tim con
Xin Người dùng đôi tay con
để xoa dịu nỗi khổ đau cho bệnh nhân.  ♥

Hương Giang
Mùa thu Denver 2012

Comments are closed.